Trương Trọng Cảnh cười một tiếng, nắm eo thon của vợ, nói: "Cho nên gia đình giáo dục rất quan trọng, quan niệm cũng rất quan trọng, anh cảm thấy em rất sáng suốt, hiền lành, ít nhất em còn chịu gặp Tiết Nhượng một chút."

"Em là vì con gái chúng ta. " Tóc Trì Bình xoăn, gợi cảm lại trẻ tuổi, tay đút trong túi, không hề giống một người phụ nữ lớn tuổi đã có con.

Trương Lam buông tay Tiết Nhượng ra, chạy tới thật nhanh, Trì Bình cười giang tay ra, ôm ngang lấy cô, Trương Lam ở trong ngực bà cọ cọ, cô gái vừa tuổi đôi mươi, tựa như một đứa trẻ nhỏ, "Mẹ con thật lâu rồi không thấy mẹ."

"Chờ khoảng thời gian này hết bận, mẹ liền về nhà giúp chồng dạy con gái." Trì Bình tuy rằng còn trẻ, nhưng mấy năm nay chạy ngược chạy xuôi, khoảng thời gian này chính là thời điểm lui về phía sau màn, qua hết năm nay, Trì Bình cũng sẽ không lại tú tràng nữa, Trương Lam hừ hừ nói: "Mẹ, mẹ tại sao lúc con còn nhỏ không có ở đây giúp chồng dạy con chứ? Ít nhất con còn có thể mỗi ngày đều nhìn thấy mẹ."

" Mẹ sai rồi." Trì Bình đau lòng ôm chặt cô, mỗi người trong đời sẽ có ít nhiều tiếc nuối, thời điểm lúc trẻ vì giấc mộng của bản thân, đứa nhỏ không có cách nào chăm sóc, gia đình cũng muốn đặt ở vị trí thứ hai, thời điểm hiện tại chờ bà quay đầu muốn làm bạn của đứa nhỏ, cô đã lớn lên trưởng thành, cũng phải lập gia đình.

Đây cũng là tiếc nuối trên con đường phấn đấu tới ước mơ của mỗi người, Trương Lam còn nói thêm: "Tốt lắm mẹ, con không tức giận."

"Ừ." Trì Bình hôn đỉnh đầu cô một cái, tầm mắt hơi chuyển, liền nhìn tới Tiết Nhượng đứng ở một bên không lên tiếng, một năm sau, Tiết Nhượng thành thục rất nhiều, Trì Bình thu hồi ánh mắt, nắm tay Trương Lam, đi vào bên trong.

Trương Lam bị bà nắm, vươn tay đi kéo Tiết Nhượng, Tiết Nhượng mỉm cười để cho cô kéo, nhưng rất nhanh lại nới lỏng tay, ở trước mặt cha mẹ Trương Lam, Tiết Nhượng ngay cả lớn mật đến đâu, cũng không dám ở trước mặt bọn họ thân mật quá với Trương Lam, Trương Lam chu miệng với anh, Tiết Nhượng cười cười, Trương Trọng Cảnh liếc nhìn Tiết Nhượng, nói: "Vào đi."

" Cám ơn chú." Tiết Nhượng lễ phép nói.

Sau đó đi theo sau lưng Trương Trọng Cảnh, phòng làm việc mọi người đều biết ông chủ tới, nghe được động tĩnh rối rít chờ đợi, vừa thấy người tiến vào, liền cung kính hô: "Trì tổng, Trương tổng."

Tổng thanh tra trù hoạch còn cười vặn mở cửa, Trương Lam trừng hắn một cái, Trì Bình phát hiện, nhìn tới Tổng thanh tra trù hoạch, Tổng thanh tra trù hoạch đặc biệt lúng túng, hắn hơi cúi đầu, nói: "Tôi đều theo như phân phó của ngài đi làm, những đồ tiểu công chúa thích ăn đều chuẩn bị."

Trì Bình gật đầu, kéo Trương Lam đi vào, đi vào liền cười hỏi: "Lộ Dịch làm sao lại đắc tội con vậy?"

"Không có." Trương Lam trực tiếp lắc đầu, điểm này cô vẫn biết, cô đối với Tổng thanh tra có vấn đề, nhưng hắn là nhân viên của Trì Bình, cô nếu như lúc này vì Tiết Nhượng đòi bất bình, Trì Bình khẳng định thất vọng đau khổ.

"Thật sự không có sao?"

"Không có." Trương Lam lắc đầu, ôm cánh tay Trì Bình nói, "Một đống đồ ăn này, là muốn mập chết con sao?"

" Nga, cũng bởi vì cái này?" Trì Bình cười khẽ.

"Đương nhiên."

Trì Bình kéo cô ngồi xuống, Trương Trọng Cảnh cùng Tiết Nhượng ngồi xuống ở đối diện, Trương Trọng Cảnh ngồi xuống thì có cuộc gọi tới, ông đứng dậy, đi ra bên ngoài nhận.

Trong phòng làm việc chỉ còn lại người, Trì Bình ôm con gái, tầm mắt rơi vào trên mặt Tiết Nhượng, hồi lâu sau, bà hỏi: "Cậu bây giờ một mình sống ở Bắc Kinh?"

"Vâng." Tiết Nhượng theo bản năng ngồi thẳng người.

" Biết nấu cơm sao?"

Tiết Nhượng hơi sửng sốt, "Không biết ạ."

"Biết giặt quần áo sao?"

" Không biết.."

" Biết làm việc nhà sao?"

"Một chút ạ."

Tiết Nhượng thành thật trả lời.

Giọng Trì Bình nhàn nhạt, nói: "Cậu cái gì cũng không biết làm, làm sao chăm sóc cho con gái tôi? Con bé từ nhỏ áo cơm không lo, cũng sẽ không làm việc nhà cùng nấu cơm, ở cùng với cậu, chẳng lẽ những chuyện này muốn con bé làm sao?"

"Đương nhiên sẽ không." Tiết Nhượng lập tức đáp, "Cháu sẽ chiếu cố cô ấy."

"Nhưng cậu cái gì đều cũng không biết, cậu muốn chiếu cố con bé như thế nào?"

"Cháu biết kiếm tiền được không ạ?" Tiết Nhượng cẩn thận hỏi.

Trì Bình vừa nghe, trầm mặc hai giây, khí thế của bà có hơi áp bức người, hơi hơi nghiêng về phía trước, hỏi: "Bây giờ biết kiếm mấy đồng tiền liền rất giỏi sao? Nghe nói cậu làm tài chính, ngành nghề này nguy hiểm cao, chưa tới trung niên liền hói đầu,đầu trắng bạc.... Trải qua thời gian dài con người sẽ biến chất, giá trị con người cậu ngày càng cao, gặp càng nhiều phụ nữ, cậu con có thể chịu đựng nổi những cám dỗ kia sao?"

"Mẹ!" Trương Lam không nhịn được kéo tay Trì Bình, Trì Bình che miệng của cô, trừng cô một cái, Trương Lam nháy mắt vẫn nhìn Tiết Nhượng.

Tiết Nhượng lại rất bình tĩnh, anh gật gật đầu: "Đúng vậy, biết kiếm mấy đồng tiền không có gì là giỏi, kém hơn dì cùng chú, cháu sẽ còn cố gắng nữa, còn về ngành nghề này, tương lai nhân tài cũng càng ngày sẽ càng nhiều, cháu cũng sẽ thích ứng điều chỉnh đến phía sau màn, còn giá trị con người, cháu bây giờ tuổi trẻ tài cao, gặp qua rất nhiều cô gái, nhưng cháu chỉ nhìn đến một mình Trương Lam, sau này tài sản phần lớn cũng sẽ chuyển tới danh nghĩa của cô ấy, trước khi kết hôn cháu liền chuyển tới, dì cùng chú đến lúc đó làm chứng."

Trì Bình: "..."

Nửa giây sau, bà hừ nói: "Hiếm lạ mấy đồng tiền của cậu sao?"

"Cháu cảm thấy ở thời đại này, lập tức cháu có thể cam đoan, chính là cho cô ấy tiền, cháu sẽ đối tốt với cô ấy, chăm sóc cô ấy, những điều này nói ra miệng là vô dụng, dù sao ngài không thể vẫn luôn ở cùng một chỗ cùng chúng cháu, cũng không thấy được cháu chăm sóc cô ấy, thứ duy nhất có thể bảo đảm, chính là tài sản."

Trì Bình: "..."

Bà ôm chặt Trương Lam, nói với Tiết Nhượng: "Đừng nói giống như chúng ta sẽ gả con gái cho cậu vậy."

"Vâng." Tiết Nhượng một bộ dạng tùy ý để cho nắn bóp, ngược lại làm cho Trì Bình không nói ra lời, bà còn nói: "Cậu không biết nấu cơm, không biết làm việc nhà làm sao chăm sóc tốt cho con bé, tôi cũng không tin."

"Cháu có thể mời bảo mẫu." Tiết Nhượng rất thực tế nói.

"Bảo mẫu làm cơm có thể ngon bằng cậu nấu sao? Có thể làm tri kỷ của cậu sao?"

Tiết Nhượng yên lặng hai, chần chờ hỏi: "Dì, ngài là muốn cháu học nấu cơm?"

"Tôi không nói như vậy." Trì Bình xảo quyệt nói.

Tiết Nhượng: "..." Thật khó chơi.

Nhưng anh có thể lý giải, anh nói: "Không bằng, ngài đem những yêu cầu của ngài viết xuống, cháu mỗi một điều sẽ đi hoàn thành?"

Trì Bình: "..."

Trương Trọng Cảnh treo điện thoại, nghe xong nửa ngày, nở nụ cười, ông đi đến bên người Trương Lam ngồi xuống, kéo bả vai Trương Lam xuống, nói khẽ với Trương Lam: "Mẹ con trước kia chính là như vậy yêu cầu ba."

"Thật sao?" Trương Lam cũng khẩn trương, sợ Tiết Nhượng sơ ý một chút bị Trì Bình nói thêm đôi câu người liền chạy, Trương Trọng Cảnh cười cười, nói: "Đúng."

Tiết Nhượng ở đối diện cũng nghe được, anh cũng gật đầu một cái.

Trì Bình tức giận, bà một phen nắm được lỗ tai của Trương Trọng Cảnh, "Anh đang cản trở tới em!"

" Không dám!" Trương Trọng Cảnh mỉm cười giương mắt, kéo kéo nàng tay bà, "Anh nhìn thấy thời gian cũng không sai biệt lắm, chúng ta đi ăn cơm đi."

Tiết Nhượng lập tức nói: "Cháu đã đặt phòng ăn."

Trương Trọng Cảnh nhìn anh một cái: "Được."

Bốn người đứng dậy, Trương Lam vươn tay kéo Tiết Nhượng, Tiết Nhượng đưa tay ra cho cô kéo, vừa vặn nhìn tới ánh mắt Trì Bình, anh hơi dừng lại một chút, vẫn là đem tay thu hồi lại, để vào trong túi, Trì Bình ôm vai Trương Lam, đi ra cửa, Trương Trọng Cảnh đi ở bên người Trương Lam, cúi đầu cười vuốt tóc Trương Lam.

Trương Lam có chút nũng nịu nói: "Ba đừng làm vậy."

Tiết Nhượng đi ở phía sau, nhìn ba người trước mặt, đây mới là một gia đình gia đình hạnh phúc, nên có hình dáng, đến chỗ đậu xe, Trì Bình không để cho Trương Lam đi lên chiếc xe kia của Tiết Nhượng, mở ra cửa xe Tesla, để cho Trương Lam lên, Trương Lam rất không tình nguyện gạt bỏ cửa xe, cuối cùng dưới sự an ủi của Trương Trọng Cảnh, khom người ngồi xuống.

Trương Trọng Cảnh thắt dây an toàn cho vợ, sau đó thấp giọng nói: "Anh đi nói chuyện với thằng bé một chút."

Trì Bình hừ nói: "Có gì tốt mà trò chuyện."

Trương Trọng Cảnh cười cười, không lên tiếng, đóng cửa xe, nhìn về phía Tiết Nhượng, nói: "Tôi ngồi xe cậu."

"Vâng."

Tiết Nhượng mở cửa xe, mời Trương Trọng Cảnh đi lên, mở cửa phía sau, Trương Trọng Cảnh cười một tiếng, vòng qua xe, lên chỗ ngồi ghế phó, Tiết Nhượng dừng lại, lúc này mới đóng cửa xe, lên vị trí lái xe, chuẩn bị xuất phát, anh liếc nhìn Trương Lam lộ đầu ra khỏi chiếc xe Tesla, anh câu môi cười với Trương Lam.

Trương Lam lúc này mới an tâm đem đầu thu về.

Xe Tesla lái đi trước, đi ra chỗ đậu xe, một chiếc xe Land Rover cũng đi theo chạy qua, một trước một sau đi trên đại lộ, Trương Trọng Cảnh nhận một cuộc điện thoại, sau đó cắt đứt, nhìn Tiết Nhượng ngồi ở vị trí lái xe, hỏi: "Thích Land Rover?"

Tiết Nhượng đáp: "Vâng."

"Còn thích gì?"

"Jaguar."

"Không sai, đều là xe tốt." Trương Trọng Cảnh mỉm cười, lại gọi: "Tiết Nhượng."

"Vâng."

" Nếu như Trương Lam không cách nào vượt qua cùng mẹ cậu sống chung, cậu hãy cùng Trương Lam chia tay đi."

Tay lái Tiết Nhượng hơi quay, bánh xe trượt một chút.

Trương Trọng Cảnh mặt không đổi sắc, Tiết Nhượng ổn định tốt tay lái, lại không có đáp, cằm anh kéo căng, khuôn mặt càng lạnh lùng.

Trì Bình có xảo quyệt, cũng không trực tiếp như Trương Trọng Cảnh.

Ngón tay anh hơi run, giọng rất nhẹ nói: "Chú, tại sao?"

" Kết hôn không phải là chuyện của hai người các cậu, cậu bây giờ cảm thấy cậu có thể một mình đối mặt Lam Lam cùng cha mẹ cậu, nhưng là cha mẹ là ân, Lam Lam là tình, ân tình không thể chia đôi, về sau cậu chưa hẳn sẽ cảm thấy hạnh phúc."

"Cháu sẽ xử lý tốt."

"Người trẻ tuổi cả, cậu còn rất trẻ tuổi, chờ đến khi cậu thật sự đến trung tâm của cuộc sống, đối mặt với cuộc sống, liền phát hiện chiến tranh giữa Lam Lam cùng mẹ cậu, cậu đời này cũng không thể giải quyết, cậu bị kẹp ở giữa... Nhất định là rất khó khăn."

"Vậy cháu cũng nguyện ý." Giọng Tiết Nhượng không phập phồng, nhưng rất kiên quyết.

Trương Trọng Cảnh lại nói: "Tôi không đồng ý."

Tay cầm tay lái của Tiết Nhượng lại căng thẳng, Trương Trọng Cảnh còn nói: "Con gái là bảo bối của tôi, từ nhỏ nâng niu trong lòng bàn tay chúng tôi lớn lên, đến nhà các cậu, con bé cuối cùng có một ngày sẽ bởi vì mình không cách nào đối mặt với mẹ cậu, mà làm ra chuyện trái với lương tâm, đến lúc đó con bé sẽ thống khổ sẽ khó chịu..."

Tiết Nhượng trầm mặc.

Anh không nghĩ tới điều này.

Trương Trọng Cảnh nhìn anh, nói: "Hai năm, sau hai năm, nếu như Lam Lam vẫn không có cách nào vượt qua sợ hãi đối mặt với mẹ cậu, cậu cùng con bé, liền chia tay, nếu như cậu chẳng phân biệt được, tôi sẽ để cho chuyện của ba năm trước tái diễn."

Tiết Nhượng nắm chặt tay gân xanh nổi lên.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu ca ca còn có con đường dài phải đi.

0.28875 sec| 2418.055 kb