Sau khi kết thúc trận bóng rổ, Trương Lam đi theo đội của Tiết Nhượng đi ăn cơm, trong đoàn người này, có bạn cùng phòng của Tiết Nhượng - Trần Quang, Phan Vĩ, còn có mấy người đàn anh ngành tài chính, cơ hồ đều là con trai, Phan Vĩ đã lâu không thấy Trương Lam, tinh thần hăng hái tìm đề tài cùng Trương Lam nói chuyện phiếm, Tiết Nhượng không nhịn được cầm lấy một điếu thuốc chặn lại miệng Phan Vĩ.
Phan Vĩ ngậm miệng lại, cắn thuốc lá, hàm hồ nói: "Tớ cùng tiểu tỷ tỷ rất lâu không gặp, liền cùng tiểu tỷ tỷ tâm sự một chút, cậu có nên thu lại ham muốn chiếm hữu của cậu hay không?"
Tiết Nhượng liếc hắn một cái: " Cậu dựa vào quá gần."
Phan Vĩ: "..."
Ngành tài chính không thiếu học bá, cũng không thiếu soái ca, nhưng đáng tiếc đều là cẩu độc thân, mọi người mỗi ngày đều bận rộn chơi cổ phiếu, làm chứng khoán, làm kỳ hóa, đều không có thời gian đi tìm bạn gái.
Mấy người đều là một dáng vẻ thanh tâm quả dục, một bộ dạng đeo mắt kính cấm dục, Phan Vĩ nói ra chút ít lời vàng ý ngọc, bọn họ đều cười đến mặt mày ái muội.
Còn hỏi Tiết Nhượng: "Đều làm xong rồi chứ?"
Trương Lam uống một ngụm nước suýt chút nữa thì sặc, Tiết Nhượng bóp thuốc, đẩy tay của vị sư huynh đó xuống: "Cô ấy ở đây, thu liễm một chút."
Trương Lam đột nhiên muốn bỏ của chạy lấy người.
Cô đỏ mặt, vùi đầu đau khổ ăn, muốn không quan tâm đến bọn họ tán gẫu, mấy người sư huynh đó đều là nhân mô cẩu dạng, miệng lại cay độc, hơn nữa lại có chút đồi trụy.
Này so với mấy sư huynh ở trong trường đại học Trung y dược, cái loại dè dặt này, mấy người sư huynh của Tiết Nhượng căn bản cũng không biết dè dặt là cái gì.
Mọi người tụ tập với nhau, ăn cơm, uống một chút rượu, gần mười một giờ, mới đứng dậy về nhà, Trương Lam có chút buồn ngủ, cô để Tiết Nhượng dắt đi, đi hai bước, Tiết Nhượng dừng lại, hơi ngồi xổm người xuống, nói với Trương Lam: "Đi lên."
Trương Lam nhìn phía sau lưng anh, hỏi: "Làm gì nha?"
"Cõng em." Tiết Nhượng lãnh đạm nói.
"Em rất nặng."
"Đi lên...."
Giọng Tiết Nhượng vẫn kiên trì.
Trương Lam không thể làm gì khác hơn là đi tới, nằm ở sau lưng anh, Tiết Nhượng ôm chân cô, đứng lên, Trương Lam ôm cổ anh thật chặt, hừ hừ nói: "Tại sao đột nhiên muốn cõng em nha?"
"Muốn cõng."
"Tại sao... "
" Lão tử vui vẻ, cho nên cõng em."
Trương Lam ha ha cười, cô nắm tai anh, "Anh lại còn nói lão tử, Tiết Nhượng, anh trở nên thô lỗ, anh bây giờ không còn là chàng trai tao nhã kia nữa rồi."
"Anh vốn cũng không phải."
Bên cạnh có sư huynh đạp xe đạp qua, thấy vậy hung hăng huýt sáo một tiếng, rất vang, đi lên phía trước còn quay đầu nhìn bọn họ, nói: "Tiết học đệ, cậu có thể, Trư Bát Giới cõng nàng dâu nha."
Tiết Nhượng cười lạnh một tiếng: "Trương Thần Quang, chú ý trước mặt."
"Rầm ——" Một tiếng, Trương Thần Quang mắt kính bay đi, xe đạp đâm vào thân cây, hắn ngã trên mặt đất, Tiết Nhượng cõng Trương Lam, đi qua bên người Trương Thần Quang, anh cười nhạo....
Trương Lam không nhịn được nằm ở sau lưng Tiết Nhượng cười đến ôm chặt cổ của anh, vai vẫn luôn run run, khóe môi Tiết Nhượng câu lên, hỏi: "Vui vẻ sao?"
"Vui, tiểu ca ca, các sư huynh của anh sao lại chơi vui như vậy?"
" Tạm được đi."
Nghe được Trương Lam khen sư huynh, Tiết Nhượng nhàn nhạt qua loa lấy lệ ném ba chữ tới.
Trương Lam cười rộ lên: "Bọn họ rất nhân mô cẩu dạng."
"Cũng không quá giống." Tiết Nhượng nói tiếp.
Trương Lam lại cười lớn, cô nắm cằm Tiết Nhượng: "Tiểu ca ca anh sao lại như vậy được, anh tại sao có thể oán trách sư huynh của anh."
Cô phát hiện, cuộc sống đại học của Tiết Nhượng, thật phấn khích, hơn nữa trải qua cũng rất vui vẻ, Trương Lam nhịn không được, vươn người qua, hôn lên gò má anh.
Vừa hôn liền tránh đi, bước chân Tiết Nhượng dừng lại, anh nâng mí mắt lên, nhìn co, nói: "Em hôn một cái nữa."
Trương Lam đỏ mặt lắc đầu: "Không hôn."
"Một chút."
Trương Lam lúc này mới nhìn anh, âm thanh của cô có chút nhỏ, nói: "Vậy em liền hôn một cái nữa, anh quay mặt đi."
"Được." Tiết Nhượng quay mặt.
Nhưng mà chờ tới khi Trương Lam hôn, vừa hôn đến, là khóe môi Tiết Nhượng, khóe môi anh còn mang theo mùi rượi, Trương Lam tức giận đánh vai anh, "Anh cố ý."
"Đúng vậy, anh cố ý."
Hai người liền như vậy cãi nhau, đến Vạn Khoa, Tiết Nhượng mới thả Trương Lam xuống, lên lầu, vào cửa, Trương Lam duỗi người một cái, nói: "Mệt quá."
Tiết Nhượng đem túi nhỏ của co buông xuống, hỏi: "Em đậu xe ở đâu?"
"Bãi đỗ xe của trường học các anh."
"Ừ."
"Tắm." Tiết Nhượng đem Trương Lam kéo lên, kéo cô đi vào trong phòng, cũng đẩy cửa ra, kéo cô đi vào, Trương Lam tiến vào, phát hiện có điều không đúng, cô lập tức dừng bước lại, ngăn cản anh hỏi: "Làm gì vậy chứ?"
"Tắm." Tiết Nhượng kéo tay cô, kéo vào trong lòng, một chân đem cửa phòng tắm đóng lại, mặt Trương Lam đỏ lên, đẩy anh nói: "Em tự mình tắm."
"Anh giúp em tắm."
Tay anh ở trên người cô sờ loạn.
Trương Lam từ chối, trong phòng tắm mở nước ấm, hơi nước bỗng chốc liền bốc lên bao phủ mặt gương, bao phủ vách tường, Trương Lam giãy giụa chưa được hai cái, người bị anh ôm tới bồn rửa tay, liền mất đi khí lực, Tiết Nhượng ôm thắt lưng cô, đem người cô kéo lên, dễ dàng liền tiến vào.
Trương Lam rên lên một tiếng, cắn bả vai anh, tùy ý anh đùa nghịch.
Đêm đã khuya.
Trong phòng tắm mông lung chỉ thấy hai bóng người quấn quít, cùng với ngón tay dài nhỏ của cô gái cào sau lưng người con trai, lưu lại từng vết móng tay.
Từ trong phòng tắm đi ra, cả người Trương Lam vô lực, cô gắt gao nằm trên lưng Tiết Nhượng, Tiết Nhượng lau khô phía sau lưng ướt đẫm của cô, lại ôm cô ngồi xuống, trên người cô quấn khăn tắm, nằm sấp ở trong lòng anh, Tiết Nhượng cắm dây máy sấy, sấy khô tóc cho cô, thanh âm vù vù còn, có ngón tay luồn qua sợi tóc, ôn nhu làm cho cô buồn ngủ.
Tiết Nhượng chỉ mặc một cái quần dài màu xám tro, trên thân để trần, ở dưới ánh đèn, đôi mắt của anh ôn nhu rất nhiều, anh một bên sấy một bên vuốt ve tóc Trương Lam.
Phía sau lưng, từng dấu móng tay thấm qua nước càng ngày càng rõ.
Chờ sấy khô tóc, Trương Lam đã, Tiết Nhượng di chuyển người cô, để cho cô nằm xuống, vén tóc cô ra hôn xuống trán cô, sau đó kéo chăn cho cô.
Lúc này mới đứng dậy, tắt đèn lớn, khép cửa đi ra ngoài, anh,xa xoa tóc, đi vào thư phòng, thời gian trong nước cùng với bên New York chênh lệch, anh còn có chuyện phải làm.
Không có cách nào ngủ đúng giờ.
Cùng Hoành Tuấn gọi video, Hoành Tuấn tại đầu bên kia lại gần nói: "Huynh đệ, cậu vừa mới rời giường?"
Tiết Nhượng gõ bàn phím, nói: "Đúng vậy."
"Ngón tay của chị dâu thật dài nha, cũng xước tới bả vai... " Hoành Tuấn hâm mộ đố kị.
Tiết Nhượng kéo áo sơ mi ở một bên, mặc vào, ngậm điếu thuốc lá nói: "Đừng nói nhảm, đem tình huống nói cho tôi."
"Nha, được rồi, là như vầy toàn bộ hắn không có cách nào không chế hiểm nguy, bây giờ công ty đang lấy lời khai của hắn, ông chủ chúng tôi hỏi cậu, có biện pháp gì không, có thể giảm hiểm nguy xuống, ít nhất không nên để cho khách hàng bị tổn thất lớn như vậy, huynh đệ, bên này của chúng ta đổi mới rất nhanh, làm tốt một hạng mục trực tiếp lên cao, nếu là làm, phải cuốn gói chạy lấy người... "
"Biết."
Ngày thứ hai, Trương Lam cũng bị chuông điện thoại di động đánh thức, cô di chuyển người cầm lấy điện thoại, cánh tay Tiết Nhượng liền bò tới, ôm thắt lưng cô, anh hôn lên đỉnh đầu cô, anh còn chưa tỉnh ngủ, tối hôm qua quá muộn, chân dài thuận thế cuốn lấy chân Trương Lam, Trương Lam hơi mở mắt, nhìn cuộc gọi tới.
"Ba ba" hai chữ lóe lên.
Trương Lam mềm nhũn nhận, "Chào buổi sáng, ba."
" Bảo bối, sớm, còn đang ngủ sao?"
"Vâng."
"Ba cùng với mẹ con, đợi lát nữa sẽ đến, chắc hơn mười một giờ trưa có thể đến, con đến lúc đó, bảo Tiết Nhượng xuất hiện, đến phòng làm việc của mẹ con, chúng ta gặp mặt."
Theo phản xạ, Trương Lam ngồi dậy,, Tiết Nhượng nhướng chân mày, ôm thắt lưng của cô, hỏi: "Làm sao... Ngô... "
Trương Lam một tay che miệng Tiết Nhượng, Tiết Nhượng còn chưa tỉnh ngủ, lúc này cũng có chút tỉnh, anh mở mắt ra, chỉ thấy Trương Lam thật nhanh xuống giường, mang giày, một bộ dáng gấp gáp muốn chạy, Tiết Nhượng một giây thanh tỉnh, anh ngồi dậy, sắc mặt hơi tái nhợt, kéo Trương Lam lại.
Trương Lam che môi mỏng của anh, thở dài một tiếng, sau đó giọng nói vào điện thoại di động: "Được, ba, con mang anh ấy đi, con đi tới phòng làm việc của mẹ chờ hai người trước?"
"Đi đi, đợi lát nữa gặp, bảo bối."
"Vâng, đợi lát nữa gặp ba."
Cúp điện thoại, Trương Lam mới nhìn sang Tiết Nhượng, mí mắt Tiết Nhượng rũ xuống, liếc nhìn tay cô, Trương Lam lúc này mới buông lỏng tay, Tiết Nhượng kéo cô vào trong ngực, hỏi: "Ba mẹ em tới?"
"Ừ, bọn họ muốn gặp anh, đợi đến khoảng mười một giờ liền đến."
Tiết Nhượng theo phản xạ nhìn lên đồng hồ treo tường, bây giờ chín giờ rưỡi, anh nói: "Được, chúng ta chuẩn bị một chút."
Trương Lam nhìn anh, hỏi: "Anh không sợ sao?"
Tiết Nhượng một bên mặc quần áo khom người, hôn lên trán cô, nói: "Không sợ."
Tiết Nhượng kéo ra tủ quần áo, hỏi Trương Lam: "Em muốn mặc cái gì?"
Trương Lam duỗi người một cái, đi tới trước tủ quần áo, bên trong quần áo tất cả đều mới, tất cả đều chưa tháo mác, tất cả đều là nhãn hiệu Trương Lam thích, cũng là Tiết Nhượng trong khoảng thời gian này gọi người ta ở nước ngoài mua về, mấy người anh em kia của anh, bao gồm cả Tề Thích đều biết anh bây giờ có bạn gái.
Tề Thích còn hỏi wechat của Trương Lam, Annie muốn liên lạc với Trương Lam.
Annie cùng Trương Lam gọi video còn ở bên kia khóc, nói mình mang thai, cô mới có năm hai đại học, liền mang thai, mỗi ngày đều vác theo bụng bầu đi học, nói với Trương Lam nhất định phải chú ý các biện pháp, nói đàn ông không phải là thứ tốt gì.
Trương Lam chỉ có thể ở đầu này, không ngừng an ủi Annie.
Tiết Nhượng thấy cô ở trong tủ quần áo chọn quần áo, anh trước mặc quần dài, lại mặc áo sơ mi vào, hiếm khi, từ trong tủ quần áo lấy ra áo khoác âu phục, mặc vào.
Trương Lam lười biếng mang một chiếc váy quay người, liền bị sức mạnh đẹp trai của Tiết Nhượng vọt tới mắt, người kia cao ráo, cằm khẽ nâng, lộ ra yết hầy cùng cổ thon dài, tay cài nút áo, mấy phần gợi cảm, cài xong nút áo, còn hai cái, một ít da thịt bị lộ ra, sau đó anh đi cài tay áo, nghiêng đầu.
Ánh sáng rơi vào, rơi trên mặt anh.
Giống như điêu khắc vậy, Trương Lam nuốt nước miếng, đi tới, nhìn chằm chằm anh.
Tiết Nhượng nhìn cô một cái, nhàn nhạt hỏi: "Sao vậy?"
"Chồng, anh thật đẹp trai."
Tiết Nhượng mi mắt nâng một cái, "Thật?"
"Thật!"
" Hôn một cái." Tiết Nhượng hơi khom người, Trương Lam nhón chân cao, hôn gò má anh, cô nói: "Mặc âu phục rất tuấn tú."
" Phải không?"
"Ừ!"
"Vợ háo sắc."
Tiết Nhượng hôn xuống mũi cô.
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi nếu có một ông chồng như vậy, tôi mỗi ngày đều háo sắc.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo