So với do dự của Tiết Nhượng, Trương Lam bên này vừa đến cửa, liền chạy như bay vào nhà, Trì Bình đang đi ra ngoài, đã bị ôm trọn trong lòng, Trương Lam ôm Trì Bình nói: "Mẹ, con đã trở về."

"Trở về thì tốt rồi." Trì Bình ôm chặt cô, chọc chọc mũi cô, cười nói: "Đi máy bay mệt không?"

"Mệt, bụng đau quá." Hưng phấn của Trương Lam qua đi, vừa hồi phục tinh thần bụng cô lại đau, Trì Bình liền phát hoảng, ôm cô ngồi xuống, hỏi: "Sao lại thế này?"

"Dì cả tới..." Trương Lam chui thẳng vào trong ngực Trì Bình, Trì Bình sửng sốt, "Kinh nguyệt lần này của con, sao lại không giống lúc trước?"

Trương Lam sợ hết hồn, không dám lên tiếng, cô nào dám nói cô tháng trước kinh nguyệt cũng không tới....

Trì Bình tức giận, nhẹ nhàng vỗ xuống mông Trương Lam: "Bảo con đừng ăn cay nhiều như thế, con không nghe, bây giờ thế nào?"

"Mẹ... "Trương Lam ủy khuất gọi.

" Lên lầu nghỉ ngơi, ngủ một giấc thật ngon."

"Vâng con rất muốn ngủ."

Trì Bình đưa Trương Lam lên lầu, Trương Lam vừa nằm lên trên giường liền thoải mái chít chít kêu, dì Lưu bưng nước nóng đi vào, cho Trương Lam, Trương Lam cắn ống hút uống, uống xong lại ôm Trì Bình nói: "Ba ba đâu ạ?"

"Ở công ty." Trì Bình vuốt tóc con gái.

"Nga."

Thân thể Trương Lam có cảm giác đau đớn, nằm trên giường thư thái được một chút, nhưng không ngủ được, Trì Bình nhớ tới lời chồng, cúi đầu vuốt ve mặt Trương Lam, hỏi: "Lam Lam, con có phải vẫn còn sợ hay không?"

"Dạ?"

"Sợ cùng mẹ Tiết Nhượng... "

Trương Lam trầm mặc một chút, "Không biết."

"Ba con cảm thấy... Con cũng không cần sợ hãi, nếu thật có bóng ma, chúng ta đi gặp bác sĩ?"

Trương Lam chợt trợn to hai mắt, cô nhìn Trì Bình, "Mẹ, con đây là bị bệnh sao?"

" Không phải, nhưng cần dẫn dắt mới có thể tốt hơn."

"Con không cần đi gặp bác sĩ, cho con thời gian, con có thể."

"Được, không gặp thì không gặp, mẹ tin con." Trì Bình cũng chỉ tính dò xét hỏi một chút, nghe được con gái kháng cự như vậy, bà cũng rất đau lòng.

Bà ôm chặt Trương Lam.

Ngày nghỉ trở về, Trương Lam đầu tiên là ngủ cho đủ mấy ngày, sau đó mới cùng Tiết Nhượng đi gặp Tề Thích cùng Annie, Annie mang theo bụng bự, ở nhà không ngừng đi đi lại lại, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Tề Thích một cái, Tề Thích bình tĩnh tự nhiên chơi trò chơi, ngẫu nhiên kéo Annie lên trên sofa, giọng không kiên nhẫn nói: "Ngồi đàng hoàng cho anh."

"Em ngứa."

"Ngứa ở đâu?"

"Mông..."

"Tự mình gãi."

Annie: "..." Tức chết cô.

Chờ Trương Lam vừa vào cửa, Annie liền ôm Trương Lam khóc lóc kể lể, nói mang thai như thế nào như thế nào....

Trương Lam bị khóc kể sau đó cũng nở nụ cười, lôi kéo Annie ngồi lên sofa, nhìn hoàn ảnh trong nhà, đây chính là phòng Annie ở sau khi mang thai, tiền Tề Thích cùng Tiết Nhượng sao cổ phiếu mua được, ở Phí thành xem như là một tiểu khu xa hoa, tên đã rơi xuống hộ khẩu của Annie, bốn người trò chuyện một hồi.

Tề Thích vén tay áo lên, nói với Trương Lam: "Nhìn cô ấy thật tốt, tôi đi nấu cơm."

Trương Lam cười hỏi: "Cậu bây giờ biết nấu cơm?"

Tề Thích không lên tiếng, chui vào trong phòng bếp, những năm này Tề Thích càng ngày càng lịch sự, nhưng cũng càng thêm lãnh tình, nhìn ai cũng miễn cưỡng, lạnh lùng.

Cùng với lúc đi học không khác nhau là bao.

Tiết Nhượng ôm ngực đứng ở cửa phòng bếp, hỏi: "Cần giúp một tay không?"

"Đừng thêm phiền...."

Tiết Nhượng câu môi cười: "Tôi cũng biết làm cơm trứng chiên thịt gà."

"Cô ấy không ăn." Tề Thích từ trong phòng bếp nói.

Cô ấy này, đương nhiên là Annie.

Trương Lam cúi đầu cười với Annie: "Cậu ấy còn rất thương cậu nha."

"Trong bụng có con của hắn nha, nếu không phải là hắn, tớ phải tiêu phí tới hơn nửa thanh xuân của tớ vì đứa bé này sao? Tớ ban đầu thời điểm mới có thai, ý niệm đầu tiên chính là phá đi.... "

"Đừng nha, có rồi làm sao có thể phá."

"Vậy cậu thì sao?" Annie hỏi ngược lại.

Trương Lam trầm mặc một chút, theo bản năng nhìn về phía Tiết Nhượng, Tiết Nhượng nghe được, anh siết chặt điện thoại di động nói: "Nghe em."

Trương Lam đột nhiên vì ý niệm trong lòng mình hù dọa, cô lập tức nói: "Tớ đương nhiên sẽ không phá... "

Khóe môi Tiết Nhượng giương lên, nói: "Nhưng vẫn bảo vệ em tốt."

Ý chính là chuẩn bị đầy đủ các biện pháp.

Annie ở một bên, che mặt nói: "Học thần nhà chúng ta bây giờ thật sự quan tâm cô gái, thật không dễ dàng."

Trương Lam mặt cũng có chút hồng hồng, cô ngồi thẳng người, nhìn Tiết Nhượng ngồi ở phía đối diện, anh hôm nay mặc một chiếc áo hoodie, quần jean thẳng tắp, cùng lúc đi học không khác nhau là bao, trong lòng cô nhất thời ấm áp, đi qua, đặt mông ngồi ở trên đùi anh, ôm cổ của anh, nói: "Tốt nghiệp chúng ta liền kết hôn, sau đó sinh đứa bé nhỏ."

Tiết Nhượng ngẩng đầu nhìn cô, mặt mang theo ý cười: "Được, nghe lời vợ."

Trương Lam cười khanh khách.

Annie che mặt nói: "Đừng ngược cục cưng nhà tớ...... "

Chỉ chốc lát, Tề Thích liền làm xong cơm, Trương Lam xung phong nhận việc hỗ trợ đi cầm đũa bưng thức ăn, lại bị Tiết Nhượng ngăn cản, anh thấp giọng nói: "Anh đi."

Tề Thích làm vài món, đều là món ăn gia đình, nhưng có lẽ là chàng trai giỏi vật lý, sức lửa nắm chắc, ăn thật ngon, một chút cũng không thua với nhà hàng ở bên ngoài.

Annie còn nói: "Nếu tương lai anh ấy thất nghiệp, chúng tớ có thể cân nhắc mở nhà hàng, tớ phụ trách đếm tiền anh ấy phụ trách nấu thức ăn... "

Trương Lam cười hỏi: "Vậy người nào chịu trách nhiệm quản lý?"

Đũa của Annie chỉ chỉ Tề Thích: "Hay là anh ấy."

Tề Thích gắp rau xanh đặt vào trong bát Annie, "Ăn nhiều rau xanh ít nói...."

Annie: "..."

Trương Lam lại nở nụ cười, đại khái là Annie cùng Tề Thích cho tới bây giờ chưa từng tách ra, hai người vẫn luôn sống cùng nhau, làm cho hai người trong lúc ăn ý chế nhạo thoạt nhìn đều vô cùng ấm áp hài hòa....

Trương Lam không nhịn được, nắm lấy tay Tiết Nhượng, Tiết Nhượng nắm tay cô, hai người hai mắt nhìn nhau, từ trong mắt nhìn thấy được chính mình.

Ăn cơm xong, lại xem TV một hồi, trò chuyện một hồi, Trương Lam cùng Tiết Nhượng mới tạm biệt, Annie nắm lấy tay Trương Lam nói: "Ba mươi tết cậu nhất định phải dành thời gian đi bệnh viện với tớ...."

"Được." Trương Lam gật đầu.

Sau đó cùng Tiết Nhượng đi xuống lầu, lên xe, Annie thấy Tiết Nhượng mở xe, hỏi: "Có phải mua hay không?"

Trương Lam lắc đầu: "Không phải, mượn."

"Nha, đi thôi."

Tài sản của Tiết Nhượng đều ở Bắc Kinh, lần này trở về cũng là ngồi máy bay, xe này là vì thuận tiện, thuê của người ta, dù sau năm nay trở lại, không đơn thuần là ăn tết.

Hai người vốn là trở về nhà, Tiết Nhượng lại lái xe tới Nhất Trung.

Buổi tối Nhất Trung ở Phí Thành đóng cổng, vắng ngắt, Trương Lam nghiêng đầu nhìn anh, "Làm gì vậy?"

" Vào xem một chút?"

"Được nha, nhưng vào như thế nào?"

"Anh nói với bảo vệ một tiếng."

Tiết Nhượng xuống xe, chạy đi nói đôi câu với bảo vệ, bảo vệ nhìn ra phía ngoài, chú bảo vệ trước kia đã đổi, bây giờ thay một người lớn tuổi hơn chút, chỉ chốc lát, cửa sắt từ từ mở ra, Tiết Nhượng trở về, xoay người ngồi vào xe, khởi động xe, lái đi vào.

Vừa vào cửa trước mắt chính là huy hiệu trường Nhất Trung ở Phí thành, còn có suối phun, lại đi vào chính là lễ đường, Tiết Nhượng ngừng xe ở chỗ đậu xe bên trái lễ đường, dắt cô, đi đến đường băng nhựa...

Ban đêm ở đường băng nhựa trống trải, mùi nhựa cũng vì thời gian dài tới bây giờ đã không còn dày đặc, Tiết Nhượng nắm tay Trương Lam, đi tới vị trí trước kia Trương Lam nhào vào người anh...

Trương Lam cười nói: "Anh còn nhớ rõ ràng như vậy sao?"

Tiết Nhượng xoay người cô lại, cúi đầu nhìn cô, nửa giây sau, kéo cô vào trong lòng, cúi đầu hôn cô.

Trương Lam nhón chân, đáp lại nụ hôn của anh.

Ánh trăng màu bạc rơi trên mặt đất, chiếu sáng bóng người hai người.

"Anh yêu em, Lam Lam."

"Em cũng vậy."

Lại qua một tuần, Trương Lam gặp lại Long Ngọc, gặp lại lớp trưởng, gặp lại nhiều bạn học, cô rốt cuộc cũng có dũng khí, đi tới nhà Tiết Nhượng.

Cô vào đêm hôm đó chuẩn bị đi, liền mất ngủ, sáng sớm ngày thứ hai trời chưa sáng cô liền tỉnh, đánh răng rửa mặt, sửa sang lại tóc.

Ngồi ở mép giường, nhìn ngơ ngẩn.

Trì Bình đến gõ cửa, cô mới chân trần đạp lên trên thảm, kéo cửa phòng ra, Trì Bình vừa thấy cô còn mặc áo ngủ, hỏi: "Sao vậy? Không muốn đi?"

" Không phải, con chỉ hơi ngây người chút."

Trương Lam xoay người lấy quần áo muốn mặc vào hôm nay, vào phòng tắm thay, Trì Bình ở bên ngoài chờ cô, thấy cô đi ra, ôm bả vai cô nói: "Mẹ hôm nay không có việc gì, mẹ đi cùng con, nhưng mẹ không đi vào, con có chuyện gì, liền chạy ra tìm mẹ."

"Vâng." Trương Lam ôm thắt lưng Trì Bình, lại cầm lấy túi nhỏ lên, xuống lầu, ăn bữa sáng.

Trương Trọng Cảnh sáng sớm liền ra cửa, chỉ có TRì Bình cùng cô đi, ăn sáng xong ra cửa, Tiết Nhượng đậu xe ở cửa, chờ các cô.

Trì Bình nói với Trương Lam: "Chúng ta ngồi xe của mình."

Trương Lam chần chờ một chút, nhưng vẫn tiến lên, cô khom người nhìn Tiết Nhượng, "Em ngồi xe nhà... "

Tiết Nhượng nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, tay nắm chặt tay lái, anh gật đầu: "Được."

Sau đó ôm mặt cô, ở trên môi cô nặng nề hôn, nói: "Đừng sợ."

"Ừ." Trương Lam nói, cô liếm môi, cười gượng nói: "Anh ăn son môi của em."

"Vị quýt." Tiết Nhượng liếm khóe môi một cái.

Trương Lam đỏ mặt, đẩy anh ra.

Tâm tình ngược lại buông lỏng một ít, cô chạy tới Trì Bình, lên xe Tesla, Chung Lệ Nhan nói ở nhà chiêu đãi bọn họ....

Bà có lòng muốn đền bù, cho nên sáng sớm đi siêu thị mua thức ăn, chuẩn bị cho Trương Lam còn có mẹ Trương Lam một bữa ăn ngon, hai chiếc xe ngừng ở cửa tiểu khu.

Xe Tesla của Trì Bình rất dễ gây chú ý, hàng xóm rối rít thò đầu ra nhìn, Chung Lệ Nhan ở trong phòng đi đi lại lại, thỉnh thoảng nhìn ra phía ngoài, xoa xoa tay.

Có hàng xóm đi qua cửa, gọi: "Lệ Nhan, nhà bà có phải có thân thích tới không?"

Chung Lệ Nhan sững sốt một chút, hỏi: ""Ông làm sao biết?"

" Ai nha, tôi nhìn thấy một chiếc xe rất đẹp, đi theo phía sau Tiết Nhượng tiến vào, ài, đây là thân thích của mấy người sao? Nhìn dáng vẻ rất có tiền."

Chung Lệ Nhan có chút xấu hổ, bà cười cười nói: "Không có gì, không có gì, chính là...."

Bà có chút khó mở miệng, nói đây là bạn gái Tiết Nhượng.

Nếu không có chuyện của ba năm trước kia, khả năng bà không khó mở miệng nói như vậy.

Nhưng có chuyện này... Bà rất khó mở miệng.

Đây là một quá khứ không sáng rọi.

Thời đại biến hóa... Lại cũng không ai cho rằng bà ban đầu là đúng.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Đến chậm đến chậm. Cúi đầu xin lỗi.

0.85022 sec| 2421.469 kb