“Khi A Thanh nói cho tôi biết đó là chiếc chuông nhạc của Tăng Hầu Ất, tôi cũng vô cùng khiếp sợ, phải biết rằng đây chính là bảo vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết, lúc ấy tôi vô cùng hối hận vì không đến hiện trường nhìn xem, nếu biết là chuông của Tăng Hầu Ất, dù tôi có bệnh sắp chết cũng phải lết thân thể tàn phế đi xem.”

Ánh mắt Ninh Viễn xa xăm: “Nhưng có ai ngờ lần bị bệnh này lại cứu tôi một mạng chứ?”

“Ngày hôm sau đã xảy ra chuyện” Giọng điệu của anh ta thay đổi: “Sáng sớm thức dậy tôi mang bữa sáng cho A Thanh thì thấy cô ấy có gì đó không ổn. Rõ ràng tôi đưa tới bánh quẩy mà cô ấy thích ăn nhất, nhưng cô ấy lại xoi mói bánh quẩy quá nhiều dầu mỡ, thậm chí ngay cả quần áo tôi mặc vào ngày hôm đó cũng trở thành điểm công kích của cô ấy, lúc thì ghét bỏ nó quá cũ, lúc thì chê nó quá xấu.

Lúc đó tôi đã cảm thấy kỳ lạ, A Thanh là một cô gái hoạt bát cởi mở, sẽ không chọn ba lấy bốn như vậy, nhưng lúc ấy tôi cũng chỉ cho rằng cô ấy chắc đã gặp phải chuyện gì đó, con gái ấy mà luôn có những lúc bực bội.

Cho nên tôi liền dỗ dành cô ấy, nhưng không ngờ cô ấy lại làm chuyện trở nên nghiêm trọng hơn, cho dù là đang ở trước mặt mọi người thì cô ấy cũng không nể mặt tôi chút nào.”

Giọng Ninh Viễn cay đắng: “Lúc ấy tôi vẫn luôn cho rằng cô ấy chỉ đang nổi giận thôi, cho nên sau khi chịu đựng một ngày tôi đã cãi nhau một trận với cô ấy rồi bỏ đi. Bây giờ nghĩ lại lúc ấy cô ấy hẳn là rất khổ sở?”

 

“Vào ngày thứ hai khi tôi và cô ấy cãi nhau thì xảy ra chuyện, Tiểu Nguyên phụ trách chụp ảnh trong đội là người đầu tiên chết, cậu ấy vốn đang sống sờ sờ lại tự rạch một đường trên cổ mình cho máu chảy từ từ rồi chết trong đau đớn.”

Ninh Viễn miêu tả về cách chết cũng không khác mấy so với lời kể của dân làng, nhưng vì anh ta ở gần hiện trường hơn, nên miêu tả càng sinh động hơn, làm cho người ta lập tức có thể nghĩ đến tình cảnh lúc đó!

Đương nhiên, Tiểu Nguyên đột nhiên tự sát cũng không khiến cho đội khảo cổ để ý, chỉ thắc mắc nguyên nhân cậu ấy tự sát mà thôi. Sau khi thi thể được đưa đi, đội khảo cổ vẫn tiếp tục làm những việc họ phải làm, chỉ là Ninh Viễn phát hiện, hai mươi ba người có mặt vào ngày hôm đó ngoại trừ Tiểu Nguyên đã chết ra thì tính tình đều thay đổi.

Nếu không cáu kỉnh thì lại bồn chồn bất an, toàn bộ công việc khảo cổ không thể nào tiến hành tiếp được, tiến độ hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của Ninh Viễn cùng với năm, sáu người còn lại vì nhiều lí do khác nhau mà không thể đến hiện trường.

Nhưng về sau, mỗi ngày đều có người tự sát, chết theo nhiều cách khác nhau, thậm chí họ còn nghi ngờ liệu một người có thể tự sát theo cách đó không hay đơn giản là bị người sát hại?

Đội khảo cổ gặp phải thảm kịch như vậy, đương nhiên sẽ báo cho cảnh sát vũ trang, nhưng sau khi cùng cảnh sát phối hợp điều tra, họ phát hiện ra những người này quả thực đã tự sát, kết luận này đã được dự đoán trước, nhưng cũng khiến mọi người cảm thấy sợ hãi.

Những người cảm thấy cảm xúc của mình không bình thường càng trở nên cáu kỉnh hơn vì bọn họ sợ rằng mình sẽ là người tiếp theo sẽ tự sát mà không có lý do rõ ràng.

Đúng vậy, cách tự sát như vậy không ai cho rằng là bình thường, cho nên trong đội khảo cổ dần dần truyền ra lời đồn đãi, nói là họ đã đào ra mộ cổ của quỷ hồn ngàn năm, họ đang dùng phương thức này ngăn cản đội khảo cổ quấy rầy giấc ngủ dài của họ!

Sau khi liên tục chết năm người, có người điên rồi nhưng không biết là bởi vì người chết, hay là bị quỷ hồn trong truyền thuyết hù dọa.

Tóm lại mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát sau khi Cố ThuậnChương cũng phát điên, ngay từ đầu học trò Tiểu Uông của ông ấy còn có thể nắm quyền quyết định, nhưng rất nhanh Tiểu Uông cũng phát điên, hiện trường khảo cổ một mảnh hỗn loạn.

Ngay tại thời điểm hiện trường khảo cổ sắp bị những người phát điên này phá hủy, Cố ThuậnChương đã tỉnh táo lại trong thời gian ngắn, ông ấy nhanh chóng liên hệ với phía cảnh sát vũ trang và quân đội, bảo bọn họ lên núi dẫn người đi.

Trong khoảng thời gian cảnh sát lên núi, ông ấy lại dặn dò Ninh Viễn không được nói thật với cảnh sát, cũng không được tiết lộ tin tức cho bất luận kẻ nào, nếu không toàn bộ đội khảo cổ đều sẽ bị mang đi, quốc bảo nơi này cũng sẽ bị bọn trộm mộ thừa dịp này lẻn vào trộm đi.

Dù sao, theo quá trình khai quật, lăng mộ nước Tăng này cũng đã thu hút sự chú ý của cả thế giới, nếu lúc này đội khảo cổ gặp chuyện không may sẽ khó tránh khỏi có một vài thế lực có ý xấu, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

“Lúc ấy hiện trường gõ chuông còn có mười một người đi theo giáo sư Cố nhưng không bị điên, cho nên tôi cũng không nghĩ nhiều, nhưng dường như giáo sư Cố đã ý thức được điều gì đó, chỉ kêu tôi chú ý tới mười một người kia, một khi có khác thường liền giấu bọn họ đi, không được để cho cảnh sát mang đi, mà ông ấy sở dĩ chủ động liên hệ với cảnh sát là vì muốn giữ lại nhóm người này, nếu không thì chờ đến lúc mười một người kia đều điên hết thì sẽ không giữ lại được.

0.14555 sec| 2408.086 kb