Tôi hỏi anh ta định làm gì, anh ta nhìn tôi rồi nói: “Tôi định liên lạc với bộ đàm mà giáo sư Cố thường liên lạc trước đây.”
“Lần khảo cổ này của chúng tôi là nhờ viện trợ ở bên ngoài, mỗi lần giáo sư Cố gặp vấn đề gì đó đều sẽ liên lạc với bên kia, nói không chừng đối phương có thể giúp được tôi.”
Ninh Viễn gãi gãi tóc, có thể thấy được anh ta đã không còn cách nào nữa.
Tôi thở ra một hơi: “Không cần đâu.”
“Tại sao…” Ninh Viễn đang hỏi nửa chừng thì bất chợt mở to mắt chỉ vào tôi: “Cậu chính là người ở đầu dây bên kia của bộ đàm sao?”
Tôi cười nói anh ta cũng quá đề cao tôi rồi, tôi chỉ là một chân chạy vặt trong đó thôi.
Chuyện đã đến nước này cũng không có gì phải giấu diếm, nhưng tôi biết cũng không thể giải thích rõ ràng về bộ phận 701 này cho anh ta chỉ trong chốc lát được nên tôi dứt khoát bảo anh ta dẫn tôi trở về để tôi liên lạc với lão Yên.
Dọc theo đường đi hai chúng tôi không nói chuyện nữa, sau khi tôi trở về phòng lấy ra bộ đàm, anh ta mới kinh ngạc nói: “Các cậu rốt cuộc làm cái gì vậy? Sao có cả thứ này?”
“Điều này có gì kỳ lạ à?" Tôi còn khiếp sợ hơn cả anh ta, bởi vì tôi đã thấy lão Yên sử dụng nó ngay từ khi còn ở La Bố Bạc nên tôi cảm thấy thứ này cũng không có gì lạ.
Ninh Viễn mở to hai mắt: “Không có gì kỳ lạ á? Cậu có biết toàn bộ đội khảo cổ của chúng tôi cũng chỉ có một cái máy bộ đàm thôi không? Nó là đồ nhập khẩu từ nước ngoài rất khó để có được nó, vậy mà một mình cậu lại có một chiếc.”
Tôi nhìn bộ đàm trên tay nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, chỉ mơ hồ nhớ tới hình như lão Yên từng nói, quốc gia tương đối ưu ái 701. Có rất nhiều thứ được cung cấp trực tiếp.
“Tôi cũng không biết thứ này quý giá như vậy...” Tôi nhún vai, nhưng nên dùng thì vẫn phải dùng, dù sao công việc của chúng tôi cũng khác với khảo cổ học thông thường.
Ninh Viễn vỗ bả vai tôi, nói tôi thân ở trong phúc lại không biết.
Tôi cũng không cãi lại anh ta, trực tiếp liên lạc với lão Yên.
Đối phương rất nhanh đã bắt máy, xem ra ông ấy vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh bộ đàm, sau khi tôi nói sơ qua một lượt về tình hình bên này thì ông ấy liền im lặng.
“Lão Yên?”
Tôi gọi một tiếng, dường như ông ấy đã lấy lại tinh thần, bảo tôi mấy ngày nay không nên hành động thiếu suy nghĩ, chờ ông ấy tới rồi nói sau.
“Ông quyết định đến đây à?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi làm những việc này một mình, tuy không sợ nhưng vẫn có chút bối rối không quen, khi tôi gặp vấn đề nan giải cũng không có người để trao đổi.
Lão Yên ừ một tiếng: “Tôi còn phải chuẩn bị một số thứ, cậu trông chừng mười một người ở hố chôn kia, ngàn vạn lần đừng để bọn họ xảy ra chuyện! Nhân tiện, tốt nhất nên bịt tai bọn họ lại.”
Lão Yên cho rằng nếu chuyện này xuất phát từ tiếng chuông cộng hưởng, bịt lỗ tai lại nói không chừng sẽ có hiệu quả.
Sau khi tôi nói chuyện với lão Yên xong, Ninh Viễn cau mày, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, tôi gọi anh ta nhiều lần thì anh ta mới lấy lại tinh thần.
“Anh làm sao vậy?” Tôi hỏi.
Ninh Viễn nhìn tôi chằm chằm, tựa như nhìn thấy quái vật: “Cậu, cậu có phải, có phải là người của 701 kia không?”
“Anh biết à?” Tôi cau mày, từ biểu hiện của anh ta, tôi vẫn cho rằng anh ta không biết.
Ninh Viễn lắc đầu: “Tôi chỉ nghe giáo sư Cố nhắc tới vài lần, nghe nói đó là một bộ phận vô cùng lợi hại, chủ nhiệm gọi là lão Yên gì đó, vừa rồi tôi nghe cậu gọi đối phương như vậy nên mới nhớ tới, khó trách......”
“Khó trách cái gì?” Tôi cất bộ đàm, trực tiếp ngồi xuống giường.
****1:
Ninh Viễn cười nói: “Khó trách cậu tuổi còn trẻ mà đã có bản lĩnh như vậy, tôi nghe nói người của 701 đều là quái thai.”
Nói xong, còn giống như sợ tôi tức giận mà hỏi tôi có để ý không?
Tôi lắc đầu nói không sao, bởi vì ở trong mắt của người thường, chúng tôi vốn là đám quái thai, không đúng, ngay cả từ góc nhìn hiện tại của tôi mà nói, ngay cả tôi cũng cảm thấy rất nhiều thành viên của 701 đều là quái thai.
Ninh Viễn thở ra một hơi: "Có các cậu là tôi yên tâm nhiều rồi. người anh em, nếu có thể, xin cậu nhất định phải cứu cho bằng được mười một người kia đấy!”
“Anh coi trọng tôi quá rồi, tôi chỉ mới vừa gia nhập 701 thôi, muốn cứu được bọn họ thì còn phải đợi các cao thủ khác đến mới được.” Tôi cười khổ.
Ninh Viễn có chút thất vọng, nói là nếu lại trì hoãn thêm một ngày thì sẽ rất nguy hiểm, mà anh ta thật sự không muốn nhìn thấy lại có thêm người xảy ra chuyện.
"Lão Yên nói có thể thử bịt lỗ tai của bọn họ.” Tôi vội vàng nói, bởi vì vừa rồi tôi định đợi đến khi bộ đàm vừa ngắt thì sẽ nói ra, nhưng ai ngờ lại bị thần thái của anh ta hấp dẫn lực chú ý, suýt nữa đã quên mất.
Hai mắt của Ninh Viễn sáng lên, ngay khi vừa xoay người muốn rời đi thì đã bị tôi vội vàng kéo lại: "Với trạng thái hiện tại của bọn họ, anh có thể ngăn cản được không?”
“Tôi vui quá hóa hồ đồ rồi!” Ninh Viễn vỗ nhẹ đầu: "Người anh em, cậu mau đi ngủ đi, tôi cũng trở về ngủ tiếp, sáng sớm ngày mai liền đi bịt lỗ tai của bọn họ lại.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo