Đây chính là chuông nhạc của Tăng Hầu Ất, sau khi khai quật có thể đẩy lịch sử âm nhạc của nước ta lên phía trước mấy trăm năm, cũng được xem là một cột mốc lịch sử trong giới khảo cổ.

Thứ như vậy không nói đến việc được đặt ở vị trí rõ ràng, sao lại không có ở đây được chứ?

Xem xong một đống văn vật, thời gian cũng tiêu hao không ít, tôi đi căn tin ăn một bữa cơm, liền từ trong làng đi vòng ra phía sau núi còn chưa được khai phá, dùng bộ đàm liên lạc với lão Yên.

“Có phát hiện gì không?” Lão Yên hỏi.

Tôi kể lại chuyện chuông nhỏ không có ở đây, ông ấy suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy chuyện xảy ra lần này rất có thể có liên quan đến bộ chuông đó.”

“Một bộ chuông thì có gì lạ đâu chứ?” Tôi cân nhắc về lời nói của ông ấy.

Lão Yên cười mắng tôi nhớ ăn không nhớ đánh: “Hai lần xuống mộ liên tiếp chẳng lẽ cậu còn chưa phát hiện, trong mộ này có rất nhiều thứ cổ quái sao?”

“Nhưng trước mắt cũng chỉ là một bộ chuông mà thôi.” Tôi vẫn không tin, tuy rằng ở cổ quốc Trường Dạ và mộ Tàm Tùng đã từng gặp qua không ít chuyện quỷ dị nhưng tôi chưa bao giờ nghe thấy một bộ chuông có thể khiến người ta tự sát.

“Grừ!”

Trong khi tôi đang thảo luận với lão Yên quay quanh chuyện chiếc chuông, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của một con thú dữ.

“Cậu đang ở đâu vậy?” Lão Yên khẩn trương hỏi một câu.

Tôi chỉ nói mình đang ở trong núi, lão Yên lập tức mắng: "Núi Diệp Gia là vùng núi chưa khai phá, một mình cậu dám chạy lên núi, lỡ gặp phải thú dữ thì sẽ mất mạng, còn không mau chạy đi?”

Nghe lão Yên nói như vậy tôi cũng không kịp chào hỏi, ngắt bộ đàm liền chạy về làng, nhưng kỳ quái là tôi càng chạy về làng, âm thanh này càng lớn hơn.

Chẳng lẽ có thú dữ vào làng?

Tôi có chút đau đầu, bởi vì lần này là đóng giả thành sinh viên đại học tiến vào, khắp người từ trên xuống ngoại trừ dao ngăm luôn mang theo bên mình ra thì căn bản không còn thứ vũ khí gì khác, nếu thật sự có thú dữ thì phải làm sao bây giờ?

Tôi vừa nghĩ biện pháp vừa chạy vào làng, nhưng cảnh tượng trước mắt đã làm cho tôi ngây ngẩn cả người: mấy dân làng cao lớn thô kệch đang tóm lấy một cô gái gầy gò, mái tóc dài của cô gái xõa xuống, che khuất nửa bên mặt, âm thanh phát ra từ miệng cô gái này rõ ràng chính là âm thanh của thú dữ mà tôi vừa nghe được……

Cô gái này giãy dụa kịch liệt, mạnh đến nỗi làm cho mấy người đàn ông to lớn này chống đỡ không được, cuối cùng vẫn là Ninh Viễn đầu đầy mồ hôi chạy tới. Sau đó đâm một mũi kim vào cánh tay cô gái mới khiến cô gái này mềm nhũn người.

Ninh Viễn ôm lấy cô gái đang mềm nhũn người, cảm ơn dân làng rồi xoay người muốn rời đi.

Nhưng mấy dân làng kia lại ngăn cản anh ta, một người trong đó nhìn qua có vẻ cao lớn, lực lưỡng nhất cất tiếng nói: "Ninh đội trưởng, cậu xem chuyện này thật không ổn mà, hôm nay cô ta suýt nữa đã làm Nhị Nha bị thương, cậu không thấy đâu, lúc bọn tôi tới cô ta đang ôm cổ Nhị Nha, bộ dáng như vậy thoạt nhìn...... giống như là muốn hút máu! Một cô gái nhỏ thế này mà bọn tôi còn không thể khống chế được, nếu đổi lại là những người khác..."

Người này còn chưa nói xong, nhưng ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, đối phương không muốn cho đám người giống như cô gái này vào làng.

Ninh Viễn sửng sốt, nhìn cô gái trong lòng đành nói xin lỗi với người dân trong làng: “Tôi sẽ nhanh chóng đưa bọn họ đi.”

Người này còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Ninh Viễn đã ôm cô gái đi mất rồi, trông anh ta rất gấp gáp, ngay cả tôi đứng ở một bên cũng không chú ý tới.

“Chú, có chuyện gì vậy?” Tôi đi đến nói với dân làng đã đứng ra nói chuyện lúc nãy, tò mò hỏi: “Sao một cô gái lại có thể phát ra âm thanh như dã thú từ trong miệng của mình được chứ?”

Tôi vốn đang muốn tìm một cơ hội để nói chuyện với dân làng ở đây, lúc này không phải là cơ hội dâng đến trước mặt rồi sao.

Ông chú này nhìn tôi một cái: "Cậu là sinh viên đại học mới tới à? Haizz, tôi nói thằng nhóc nhà cậu không xem nơi này là nơi nào đã tự chui vào đây rồi, mau đi thôi, không thấy đã chết mấy người rồi sao.”

“Đã chết mấy người rồi à?” Tôi tỏ vẻ kinh ngạc.

Ông chú dùng vẻ mặt xui xẻo gật đầu: “Thật sự là chiêu quỷ, mộ này không thể động, cậu mau đi đi, tuổi còn trẻ đừng ở đây để mà bỏ mạng.”

“Chú à, chú có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?” Tôi lo lắng nói: “Vất vả lắm tôi mới xin được thầy mình cho tới đây. Nếu tôi cứ như vậy bỏ đi mà không nói rõ nguyên nhân, trường học chắc chắn sẽ đuổi học tôi.”

Lúc tôi mới vừa mở miệng vẻ mặt ông ấy rõ ràng không muốn, nhưng khi nghe được nửa câu sau của tôi thì có chút do dự, sau đó khoát tay ý bảo mấy dân làng khác đi trước, lúc này mới nói với tôi: “Đi theo tôi!”

Trong lòng tôi vui vẻ, vốn tưởng rằng sẽ khó đột phá, không nghĩ tới ông ấy cứ như vậy đáp ứng nên tôi hưng phấn vội vàng đi theo.

Ông chú mang tôi tới nhà ông ấy, sau đó gọi vợ của ông ấy ra bên ngoài trông coi, lúc này mới cẩn thận nói: “Tôi nói cho cậu biết, nhưng cậu tuyệt đối đừng truyền ra bên ngoài. Bọn họ giữ rất kín.”

0.13921 sec| 2409.914 kb