Nhưng lời này của anh ta khiến tôi dở khóc dở cười, nhưng một thân tràn đầy khí chất xã hội đen đó lại khiến tôi trở nên nghiêm nghị hẳn, trên tay của anh ta chắc chắn đã dính qua không ít mạng người, nên mới có được cỗ sát khí cực kỳ nặng này.
Nhóm người lão Yên vừa đến, tôi và Ninh Viễn tự nhiên cũng không còn tâm trạng ăn cơm, sau khi ăn đại mấy miếng cho xong, mấy người chúng tôi đã ngồi xổm ở bên ngoài hố chôn rồi bắt đầu thảo luận.
Tôi để Ninh Viễn kể lại những chuyện đã xảy ra thêm lần nữa, lão Yên cau mày nói: “Trước khi lên núi thì tôi đã hỏi qua các đồng chí cảnh sát vũ trang ở dưới đó rồi, tình thế bây giờ không có lợi cho chúng ta.”
“Sao vậy?” Ninh Viễn sửng sốt.
Lão Yên thở dài: "Công việc khảo cổ vẫn luôn chậm chạp không có tiến triển gì, mà cảnh sát vũ trang cũng không thể canh giữ ở nơi này mãi được, cho nên..."
Ninh Viễn cũng không ngốc, cho nên vừa nghe ông ấy nói xong lời này thì sắc mặt lập tức thay đổi, hỏi: “Chẳng lẽ phải bỏ dở việc khai quật lại sao?”
“Tình hình hiện tại của các cậu có chỗ nào khác với việc bỏ dở không?” Tôi ngược lại cũng không quan tâm, dù sao ngay cả khi lực lượng cảnh sát vũ trang vẫn canh giữ ở chỗ này, thì công việc khảo cổ cũng không thể tiếp tục tiến hành được nữa.
Ninh Viễn cười khổ lắc đầu: "Ông không hiểu rồi, nếu thật sự phải bỏ dở, vậy thì rất có thể quốc gia sẽ phán định tòa cổ mộ này không thể khai quật được, nếu không thể loại trừ được yếu tố nguy hiểm thì không biết phải chờ đến khi nào mới được khai quật lại."
Tôi nhìn thoáng qua lão Yên, mà ông ấy cũng gật nhẹ đầu, nhưng nhờ vậy mà tôi mới hiểu được chuyện này không hề dễ dàng như tôi nghĩ.
Bởi vì một tòa cổ mộ từ lúc phát hiện đến lúc được khai quật đã phải trải qua không biết bao nhiêu là thủ tục, bất cứ khâu nào xảy ra vấn đề cũng sẽ gây ra ảnh hưởng vô cùng rất lớn.
Huống chi hiện tại tòa cổ mộ nước Tăng này đã khiến cho sáu người mất mạng và mười bảy người phát điên, nếu thật sự bị bỏ dở thì đúng là rất khó để lên kế hoạch khai quật lại lần nữa.
"Vậy làm sao bây giờ?” Tôi nhìn đống văn vật ở bên cạnh mà cảm thấy đáng tiếc. Tuy nhiên, việc quốc gia suy xét cũng không sai, cho dù văn vật có quan trọng đến đâu cũng không thể dùng mạng người đến lấp được.
Lão Yên đặt mông ngồi dưới đất, đồng thời nhìn chằm chằm vào hố chôn, sau đó chậm rãi nói: "Tôi phải gặp lão Cố trước đã!"
****2:
"Nhưng giáo sư Cố..." Ninh Viễn mở miệng, nhưng lại bị lão Yên xua tay ngắt lời, nói ông ấy biết tình hình hiện tại của Cố ThuậnChương thế nào.
Chúng tôi nhìn nhau, đồng thời tự hỏi tại sao ông ấy đã biết rõ là Cố ThuậnChương bị điên nhưng vẫn còn muốn gặp, việc gặp mặt một người điên thì có ý nghĩa gì chứ?
Ninh Viễn cau mày nói: "Kể từ khi bọn họ bị mang đi thì đã không còn tin tức gì nữa, cho nên tôi cũng không biết phải làm thế nào mới có thể gặp được ông ấy."
Lão Yên lấy ra một điếu thuốc, nhưng vừa châm lửa thì đã nghe thấy một tiếng ho khan, cho nên ông ấy đã dập điếu thuốc xuống đất: “Cậu xem trí nhớ của tôi này, thậm chí quên mất cậu đang ở đây, được rồi, tôi không hút thuốc nữa."
Dược Quán Tử ngượng ngùng cười, sau đó lại ho khan hai tiếng, tác động của mùi khói thuốc lá đối với anh ta đã nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi, khiến tôi nhất thời không hiểu lão Yên đưa anh ta đến đây làm gì, với tình trạng thể chất như này thì anh ta có thể làm được gì chứ?
"Muốn gặp được lão Cố cũng không khó, nhưng khó là chuyện xảy ra sau đó thôi.” Lão Yên cười nói.
Ninh Viễn hỏi ông ấy là chuyện gì, nhưng lão Yên lại chỉ tay vào cổ mộ: “Chính là chuyện sau khi xuống mộ.”
“Ông muốn xuống mộ?” Ninh Viễn nhảy dựng lên: “Hiện tại đã là tình huống này rồi, vậy mà ông còn muốn xuống mộ sao?"
"Nhóc con, là do cậu không hiểu rõ về 701 thôi. Bộ phận của chúng tôi được tạo ra là vì loại mộ này.” Lão Yên cười ha ha: "Nhưng tôi phải hỏi cậu một chuyện."
Ninh Viễn liền hỏi ông ấy muốn biết chuyện gì, lão Yên lại chỉ tay vào đống văn vật được chất đống ở đó: “Bộ chuông nhỏ kia đâu?”
“Không thấy.” Ninh Viễn lập tức trả lời.
Lão Yên cười lạnh: “Cậu đừng có tính toán thiệt hơn với tôi. Trước khi lão Cố bị cảnh sát vũ trang bắt đi thì đã nói rõ với cậu rồi, cho dù ông ấy là người giấu bộ chuông nhỏ đó, hay sau này cậu có những sắp xếp khác, cậu cũng không thể không biết bộ chuông nhỏ đó ở đâu được.”
Ánh mắt của Ninh Viễn lóe lên, mà tôi cũng lập tức hiểu được anh ta thực sự biết.
Quả nhiên là gừng càng già càng cay, tôi đã theo chân Ninh Viễn nhiều ngày, nhưng lại chưa từng nghĩ đến bộ chuông nhỏ đó.
"Nói đi, cho dù lão Cố có ở đây thì ông ấy cũng sẽ nói ra thôi.” Lão Yên đưa điếu thuốc đã tắt lên chóp mũi ngửi một hơi, bộ dáng đó trông giống như một kẻ nghiện ngập, điều này càng khiến tôi cảm thấy chuyện lần này rất khó xử lý.
Ở 701 có một thói quen, muốn biết việc gì khó đến mức nào, chỉ cần nhìn số lượng tàn thuốc ở dưới chân lão Yên! Mặc dù hiện tại ông ấy không thể hút thuốc, nhưng chỉ cần nhìn động tác này của ông ấy liền biết chuyện lần này khá đau đầu rồi đây.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo