Tôi gật nhẹ đầu, sau đó nhìn theo bóng lưng rời đi của Ninh Viễn mà lâm vào trầm tư.

Trạng thái của anh ta cực kỳ không thích hợp, bởi vì làm gì có ai lúc chiều còn muốn chết muốn sống, lúc này lại vì người khác mà liều mạng bôn ba chứ?

Cho dù anh ta có nói là vì để tìm ra nguyên nhân cái chết của A Thanh, nhưng sự chuyển biến về cảm xúc này cũng quá nhanh rồi nhỉ?

Tôi cau mày, trong lòng cảm thấy có chút bất an.

Sáng sớm hôm sau thì Ninh Viễn đã đến gõ cửa, tôi bò xuống giường rồi trùm áo khoác lên, nhưng vừa mới mở cửa cả người còn chưa kịp tỉnh táo thì đã bị anh ta kéo đi rồi.

Lúc chúng tôi đến hố chôn, Ninh Viễn đã lấy ra mấy cuộn bông trông như được kéo ra từ đống vải, sau đó đưa một nửa trong số đó cho tôi.

Sau khi tiến vào hố chôn, tôi thấy những người này quả thực đã bình tĩnh lại như lời Ninh Viễn đã nói, nhưng không ai trong số bọn họ có thể giữ được tỉnh táo.

Trên thân của mỗi người bọn họ đều có vết thương, có vết thương đã trở nên trắng bệch vì lạnh, trông rất ghê tởm nhưng cũng rất đau lòng.

Lúc tôi và Ninh Viễn nhét bông gòn giúp bọn họ, không một ai trong số đó nhúc nhích, giống như đã bất tỉnh, điều này khiến tôi không khỏi kinh hãi, những người này còn có thể cứu được sao?

Sau khi nhét bông vào xong, Ninh Viễn lại lôi ra một hộp thuốc từ một góc của hố chôn rồi bắt đầu chữa trị vết thương cho từng người một.

"Mỗi người trong số họ đều là tinh anh." Ninh Viễn thở dài: "Nhưng hiện tại lại giống như người điên bị nhốt ở chỗ này..."

Ninh Viễn vừa xử lý vết thương vừa cảm khái, theo sự cảm khái của anh ta, tôi mới biết được trong số những người này có người là chuyên gia phá dỡ, có người là nhà sử học nổi tiếng, có người là chuyên gia trùng tu văn vật.

Mỗi một người ở nơi này khi mang ra ngoài đều là niềm kiêu ngạo của quốc gia.

Sau khi hai người chúng tôi hoàn thành công việc thì cũng đi ra khỏi hố chôn, tiếp đó nhìn thấy Tiểu Thịnh mang theo một số thành viên còn lại của đội khảo cổ đang đợi ở bên ngoài.

"Đội trưởng Ninh, tôi..." Tiêu Thịnh cả gan nói.

Ninh Viễn xua tay ngắt lời anh ta: "Không cần phải nói, chờ người của 701 tới, tôi sẽ để bọn họ tiếp quản nơi này, nên mọi người không cần phải lúc nào cũng nơm nớp lo sợ nữa.”

Hiển nhiên là nhóm người Tiểu Thịnh chưa từng nghe nói tới 701, cho nên vừa nghe xong đã cảm thấy khó hiểu mà nhìn về phía Ninh Viễn, nhưng anh ta lại không thèm giải thích, chỉ kêu bọn họ giải tán.

Lão Yên tới rất nhanh, ngay trưa hôm đó lúc tôi đang cùng Ninh Viễn ăn cơm thì nhìn thấy lão Yên dẫn theo mấy người tiến vào nhà ăn.

Nha Tử vẫn là bộ dạng đeo kính râm, lúc này anh ta hưng phấn bước tới, sau đó còn không thèm khách khí mà dùng tay chộp lấy miếng thịt kho tàu ở trong bát của tôi lên rồi nhét vào miệng, đồng thời còn không quên trách móc lão Yên: "Chậc, suốt chặng đường này chúng tôi phải đi không ngừng nghỉ, thậm chí lão Yên còn không cho chúng tôi ăn một bữa no."

Lão Yên phớt lờ Nha Tử, trong khi giáo sư Hứa đứng ở bên cạnh ông ấy thì lại mỉm cười bất lực.

Nhưng điều thu hút sự chú ý của tôi là hai người ngoài kia, bọn họ một khỏe một gầy đang đứng ở phía sau bảo vệ lão Yên và giáo sư Hứa, vô cùng thu hút ánh mắt của người khác.

“Bọn họ là ai?” Tôi đứng dậy, đồng thời tràn ngập sự tò mò về hai người mới gia nhập này.

"Thương Thần và Dược Quán Tử.” Lão Yên giới thiệu ngắn gọn.

Chỉ cần nhìn dáng vẻ của hai người họ, không cần đoán cũng có thể biết bọn họ lần lượt là ai với ai.

Dược Quán Tử thoạt nhìn gần bốn mươi tuổi, trên người khoác một chiếc áo khoác quân đội rất dày, dáng vẻ vô cùng yếu ớt, khuôn mặt tái nhợt không có chút huyết sắc đó trông như lúc nào cũng có thể tắt thở, thỉnh thoảng lại siết chặt nắm tay rồi để ở bên miệng khụ khụ hai tiếng, nghe thôi cũng đã cảm thấy rất tốn sức rồi.

Trong khi Thương Thần lại rất cao lớn và khỏe mạnh, cho dù trời lạnh như vậy, nhưng anh ta chỉ mặc một chiếc áo khoác đen không quá dày, lộ ra hình xăm ở trên cổ tay, uốn lượn ẩn ở bên trong ống tay áo, nhưng nhìn không ra là hình dạng gì, ở hai bên hông của anh ta lại phình ra, trông như đang cài hai khẩu súng lục.

"Đây là Trường An, tôi đã từng nói qua với các cậu.” Lão Yên quay đầu nói với bọn họ một câu.

Dược Quán Tử mỉm cười yếu ớt: “Anh hùng… Khục khục … Xuất thiếu niên.”

Ngay khi thấy anh ta nói một câu thở ba câu như thế, tôi lập tức xua tay, đồng thời lộ ra nụ cười khiêm tốn.

Thành thật mà nói, lão Yên vẫn luôn miệng nói chính tôi đã mang về hai kiện quốc bảo, điều này là một sự cống hiến vô cùng lớn đối với 701. Nhưng trong lòng tôi lại biết rất rõ, chẳng qua chuyện đó vừa vặn xảy ra với tôi thôi, nếu như không có đám người lão Yên, sao tôi có thể mang bảo vật quốc gia trở về được chứ?

Cho nên, sau khi nghe được lời khen của Dược Quán Tử khiến tôi cảm thấy có chút xấu hổ.

Còn Thương Thần ở bên cạnh thì dứt khoát hơn, chỉ thấy anh ta bước tới rồi vỗ nhẹ vào bờ vai của tôi: "Nhóc con, cậu không tệ, sau này cứ đi theo ông đây lăn lộn, tôi đảm bảo cậu có thể ăn ngon uống say."

0.13811 sec| 2417.164 kb