Người dịch: PrimeK Tohabong

Vốn nên là Triệu Kỵ tự mình nghênh đón con rể, nhưng bởi vì tạm thời muốn triệu tập một hội nghị trọng yếu, cuối cùng chỉ là để cho Tướng bang La Yển làm thay việc này.

Chỉ tiếc, Doanh Vô Kỵ không thích chơi với La Yển.

Hơi khách sáo một chút, liền trực tiếp hồi phủ.

Nhảy ra khỏi xe.

Đạp lên tuyết.

Phát ra âm thanh “kẽo kẹt kẽo kẹt”.

Doanh Vô Kỵ vốn không nghĩ có người nghênh đón, tàu xe mệt nhọc vài ngày chỉ muốn ngủ một giấc cho đã.

Cũng chưa từng nghĩ, chính trong tuyết phất phơ rơi là một nữ tử dịu dàng động lòng người đang đứng.

Sóng mắt dịu dàng.

Giống như là nước tuyết tan theo tùng mai trên lò lửa.

Hoa Triều tỷ?

Doanh Vô Kỵ nhịn không được lộ ra vẻ tươi cười: “Tỷ làm sao biết đệ hôm nay trở về?”

Hoa Triều oán trách nhìn hắn một cái: “Nếu không phải tiểu tử La Minh hiểu chuyện, ta đến bây giờ cũng chẳng hay biết gì? Đệ thật là, trước khi trở về ngay cả phong thư cũng không viết”.

Nói xong, liền tiến lên vài bước, đem áo khoác lông ngỗng đã sớm chuẩn bị khoác lên người hắn.

Thật đúng là ấm áp.

Doanh Vô Kỵ cười hề hề: “Đó không phải là sợ tỷ chờ sao? sắp chết đói rồi, đầu bếp quý phủ làm cơm xong chưa?”

Hoa Triều phủi sạch bông tuyết vừa rơi trên người hắn, cười nói: “Đương nhiên chuẩn bị xong rồi!

Này!

Doanh Vô Kỵ cười hì hì từ trong ngực lấy ra mấy quyển sách: “Vừa lúc đệ ở bên kia nhàn rỗi đến nhàm chán, đem mấy quyển cuối cùng của<

Nói xong, nhét vào trong tay Hoa Triều, liền một đường chạy vào phủ.

Hoa Triều ôm sách, khóe miệng mang ý cười có chút phức tạp.

Hôm nay người nên ở trước phủ chờ Doanh Vô Kỵ không nên là nàng.

Nhưng người nên chờ kia, lại không có chút ý tứ làm tròn nghĩa vụ của thê tử.

Thậm chí Doanh Vô Kỵ rời nhà gần hai tháng, vị nữ chủ nhân này cũng chưa từng xuất hiện một lần.

Thật sự là quá đáng!

Hoa Triều nhẹ nhàng thở dài một hơi, lại có một loại cảm xúc may mắn khó hiểu.

Nàng phủi bông tuyết trên người, bước chân nhẹ nhàng đi theo.

Áo khoác này, cùng kiểu dáng Doanh Vô Kỵ giống nhau như đúc.

Là nàng khâu từng mũi từng mũi.

Hoàng hôn mùa đông không ấm áp, toàn bộ thế giới đều có vẻ trắng bệch.

Bất quá trong Phủ Phò mã đèn đuốc sáng trưng, giữa bàn còn bày một cái bếp lò nhỏ, ùng ục ùng ục nấu rượu.

Ba người vây quanh bàn ăn, ăn thủng nồi trôi rế.

Chính xác mà nói, chỉ là Doanh Vô Kỵ ăn thủng nồi trôi rế.

Hoa Triều nhìn tướng ăn của hắn, nhịn không được cười oán giận: “Ăn chậm một chút, không ai cướp với đệ!”

Vừa nói, vừa múc cho hắn một chén cháo thịt đẩy tới trước mặt, sợ hắn nghẹn.

Doanh Vô Kỵ một bên ăn cháo một bên cảm thán: “Chủ yếu ở bên kia điều kiện quá gian khổ, làm không xong việc không nói, ngay cả ăn cơm cũng phải tự mình giải quyết, sớm biết như vậy mang đầu bếp đi qua.”

Chậc chậc!

Tinh Ly chống má, cười như không cười nói: “Huynh đường đường là phò mã gia, tiệc tân hôn lại đi tới biên cương Càn Lê, một phủ Phò mã to như vậy, ngược lại béo cho chúng ta, chỗ ở của ta ở Sở quốc cũng không có lớn như vậy”.

Doanh Vô Kỵ liếc mắt nhìn dáng người nàng càng thấy mãnh liệt, vừa nhìn đã biết nàng ta ăn của mình không ít thứ.

Theo bản năng liền sặc một câu: “Cũng chính là nữ công tử không khách khí, đổi một người khách khí, thật đúng là xấu hổ chưa chắc đã ở lại”.

Mễ Tinh Ly xì một tiếng: “Ta tốt xấu gì cũng góp một phần sức lực cho Lê quốc biến pháp, binh diễn Sở quốc cũng tốn tiền mà, các ngươi sao có thể ngay cả chỗ ở cũng không cung cấp một chỗ, công chúa cũng không có ý kiến, một phò mã nho nhỏ như ngươi dựa vào cái gì đuổi người?”

Nói đến công chúa.

Vẻ mặt nàng bỗng nhiên trở nên gian xảo, hạ giọng nhỏ giọng hỏi: “Lại nói từ sau đại hôn, công chúa cũng không trở về phủ phò mã nữa. Doanh huynh, có phải đêm tân hôn biểu hiện của ngươi không tốt, làm công chúa tức giận không trở lại?”

Có cái rắm!

Ngữ điệu Doanh Vô Kỵ theo bản năng bén nhọn vài phần: “Đêm tân hôn ta biểu hiện tốt, chẳng qua công chúa thuở nhỏ thân thể không tốt, liền từ nhỏ ở Điện Tình Giáng lớn lên, Phủ Phò mã ở không quen, cho nên mới hồi cung ở, rất kỳ quái sao?”

Tinh Ly buông tay, tỏ vẻ đã tán thành cách nói của Doanh Vô Kỵ.

Dù sao vấn đề này không thể nói sâu.

Nếu không rất dễ làm cho đàn ông tức giận.

Hoa Triều lại ở một bên mấp máy miệng, cho dù thật sự ở phủ Phò mã không quen, nhưng phủ Phò mã cũng là nhà mới của vợ chồng mới cưới, nào có lẽ một lần đều không xuất hiện ở nhà mới?

Nhất là đêm tân hôn kia, bọn họ còn không có…..”.

Thiên hạ này, sao lại có cô dâu không xứng chức như vậy?

Doanh Vô Kỵ cũng có chút đau mề.

Lý do thoái thác này, khiến cho bọn họ đã sớm thương lượng xong.

Nhưng mặc kệ tròn méo đến đâu, người ngoài nhìn vào rốt cuộc có chút không thích hợp.

Bất quá cũng không có biện pháp, ngày hôm sau đại hôn Triệu Ninh liền dẫn binh Bắc chinh, làm sao có thể rút ra thời gian, quay về Giáng Thành chơi trò chơi nhân vật?

Chỉ có thể đợi đến khi nàng xuất chinh trở về, đem phần diễn còn thiếu bồi thường trở về.

Về phần hiện tại…..”.

Doanh Vô Kỵ nhanh chóng đem đề tài kéo qua một bên: “Lại nói tình hình chiến đấu tiền tuyến thế nào? Tin tức bên ta quá bế tắc, chiến báo tiền tuyến đều là đứt đoạn.

Đây cũng không phải là hắn mạnh mẽ chuyển đề tài.

Dù sao lần này hắn làm tại nhà máy xà phòng, khu vực nhà máy quá hẻo lánh, mạng lưới tình báo hoàng gia chỉ có thể miễn cưỡng che đậy, vận khí tốt có thể nghe một ít tin tức, vận khí không tốt thì chả khác gì cách biệt hẳn với thế giới bên ngoài

Mễ Tinh Ly cười cười: “Tiền tuyến chiến báo…..”. Thái tử điện hạ đúng là rất mạnh! Nhưng cụ thể như thế nào, ngươi vẫn phải hỏi Hoa Triều cô nương.

Doanh Vô Kỵ có chút kinh ngạc: “Hoa Triều tỷ, tỷ còn quan tâm cái này?

“Đệ chờ một chút!”

0.46322 sec| 2417.656 kb