Người dịch: PrimeK Tohabong

Ngụy Hoàn bỗng nhiên cười to ra tiếng, tiếng cười có chút điên cuồng, đứng dậy vỗ vỗ vai Hàn Uy: “Sở quốc tốt lắm, Hàn gia các ngươi cũng tốt lắm, Hàn thế chất, người cha gia chủ của ngươi, làm tốt lắm!”

Hàn Uy kéo kéo khóe miệng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Gia phụ chính là một nhà người cầm lái, theo lý bày mưu nghĩ kế, Ngụy thế bá chớ tức giận!”

“Tức giận? Ta vì sao phải tức giận?”

Ngụy Hoàn nhếch miệng, lộ ra hai hàm răng trắng bệch.

Hàn Uy nhìn không rét mà run, run rẩy nói: ” Ngụy thế bá…

Ngụy Hoàn khoát tay áo: “Tin tức đã nhận được, ngươi về đi!

Phù…..”. Đa tạ Ngụy thế bá, vậy ta xin cáo từ trước…..”.

Đừng nóng vội, để lại một cái lưỡi.

“……”

Ngươi đã thay cha ngươi truyền tin, chắc hẳn đã chuẩn bị tốt thay cha nhận tội. Cho ngươi một khắc đồng hồ, một khắc đồng hồ sau ngươi sẽ không rời được khỏi Ngụy phủ!

“……”

……

Điện Trọng Lê.

Một bố vợ một rể, đánh cờ đến hừng đông.

Hai người ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

May mà, đánh cờ cả đêm, đều không có bất kỳ tin tức quấy rầy hai người đánh cờ.

Không có tin nhắn.

Chính là tin tức tốt nhất.

Cuối cùng.

Bầu trời bên ngoài điện nổi lên tia hừng đông

Hai người đều hơi thở phào nhẹ nhõm.

Triệu Kỵ cười phất tay: “Được rồi! Ngươi trở về đi!

Vâng!

Doanh Vô Kỵ trên mặt treo ý cười thoải mái, vỗ vỗ mông liền chuẩn bị rời đi.

Triệu Kỵ lại gọi hắn lại: “Kỳ nghệ của ngươi nên luyện, chơi cờ cả đêm, cô quả thực không có bất kỳ lạc thú gì đáng nói!”

Doanh Vô Kỵ: “.....”.

Trọng điểm là kỳ nghệ sao?

Trọng điểm chẳng lẽ không phải là cha con tình thâm sao?

Ta là con rể, sợ cha vợ quá mức lo âu, mới nhường nhịn ông, giúp ông giảm bớt lo âu.

Kết quả là, lại đổi lấy một câu nói như vậy của ông!

Chê ta chơi cờ nát, sao ông lại hăng say như vậy?

Ông nói thế có khác gì việc nhấc quần lên và nói “cũng bình thường thôi”?

Mặc dù bị ghét bỏ.

Nhưng phân đoạn hung hiểm nhất của biến pháp đã bình an vượt qua, trong lòng hắn cũng tương đối cao hứng, liền không cùng cha vợ so đo nhiều như vậy, ngâm nga khúc nhạc liền về tới phủ Phò mã.

Nghỉ ngơi một ngày, là có thể chuẩn bị xuất phát sắp xếp việc xây nhà máy xà phòng.

Vừa về nhà.

Liền thấy Hoa Triều đang đi dạo bên ngoài phủ.

Hoa Triều tỷ, sao tỷ đến sớm vậy?

“À… ta nấu súp cho đệ”

Hoa Triều nhìn thoáng qua trong phủ, mím môi hỏi: “Vô Kỵ! Mấy ngày nay đệ bận rộn ta hiểu, nhưng vì sao công chúa cũng không ở trong phủ? Ta, ta là nói, muốn đưa tới một ít đồ vật, đều tìm không thấy người có thể nói chuyện”.

Doanh Vô Kỵ: “.....”.

.....................

~~~

Tại sao công chúa không ở trong phủ?

Chết tiệt!

Vợ cả của tôi đang chiến đấu ở tiền tuyến!

Đương nhiên không có khả năng ở trong phủ!

Không chỉ có hiện tại không có khả năng ở trong phủ, cho dù về sau cũng không có khả năng thường xuyên ở trong phủ!

Dù sao Triệu Ninh chính vụ bận rộn…..”.

Vừa nghĩ tới mình cưới hai vợ, nhưng trên thực tế lại là hình hôn, Doanh Vô Kỵ liền cảm giác vô cùng đau mề.

Hắn nhìn về phía Hoa Triều.

Hoa Triều cũng đang nhìn hắn, nói chính xác là nhìn ánh mắt của hắn, thời điểm bốn mắt nhìn nhau, hai tay nắm chặt hộp thức ăn đều theo bản năng siết chặt.

Doanh Vô Kỵ cười nói: “Tỷ đi theo đệ!”

Hả?

Hoa Triều sửng sốt một chút, nhưng thấy Doanh Vô Kỵ đã xoay người vào cửa, cũng chỉ có thể xoay người đuổi theo.

Doanh Vô Kỵ hướng người gác cổng vẫy vẫy tay ý bảo hắn lại đây, sau đó kéo qua Hoa Triều giới thiệu nói: “Đây là Hoa Triều tỷ ta, về sau tới không thể ngăn cản, trực tiếp mời vào trong phủ ăn uống hầu hạ!”

Hoa Triều: “Cái này…..”.

Doanh Vô Kỵ tiếp tục nói: “Gian phòng mà mấy ngày trước tỷ ở, đệ cho người thu dọn, nếu về sau tỷ đến không thấy đệ thì cứ ở trong đó nghỉ ngơi.”

“Cái này, cái này có được không?”

Hoa Triều có chút gấp gáp: “Dù sao đây cũng là phủ đệ của đệ và công chúa điện hạ, nếu bị công chúa điện hạ biết…”

Nàng nói đến một nửa dừng lại.

Bởi vì nàng cảm giác những lời này của mình, dùng lời Doanh Vô Kỵ mà nói, giống như có chút giống lời nói của trà xanh.

Đặt vào trong kịch bản sẽ rất khiến người ta chán ghét.

Nàng thật sự là nằm mơ cũng không nghĩ tới, loại lời này lại có một ngày sẽ từ trong miệng mình nói ra.

Nhưng mà…..”.

Hôn nhân mang lại điều gì cho đàn ông?

Nào có ai như Nguyên Dương công chúa khi dễ người như vậy?

Hoa Triều khẽ thở dài một hơi: “Vô Kỵ, hôn sự này đệ có hài lòng không?”

Doanh Vô Kỵ nghẹn một chút, nhìn đôi mắt có chút tiều tụy của nàng, chỉ có thể cười gật đầu: “Hài lòng! chính là chính sự quá bận rộn, không rảnh nghĩ cái khác! bồi bệ hạ ngồi khô cả đêm, đều đói bụng! Hoa Triều tỷ nấu canh gì, chúng ta mau cùng nhau uống, sau đó nghỉ ngơi đi!”

“Được, được rồi!”

Hoa Triều chỉ coi như hắn không muốn nhắc tới hôn sự, liền cũng không tiếp tục truy vấn nữa, đem đồ vật trong hộp thức ăn bày ra.

Thấy Doanh Vô Kỵ ăn ngon ngọt, khóe miệng cũng nhịn không được lộ ra ý cười dịu dàng.

Doanh Vô Kỵ sau khi ăn xong, liền duỗi lưng một cái: “Hoa Triều tỷ, đệ chịu không nổi, ngủ trước đây! Tỷ ở chỗ này yên tâm ở là được, Mễ Tinh Ly cũng đều có thể cả ngày ở đây ăn uống, không có gì đáng ngại đâu!”

Xác định Hoa Triều chấp nhận đề nghị này, hắn mới yên tâm trở về phòng nghỉ ngơi.

Đêm qua mặc dù chỉ là ngồi chơi cờ.

Nhưng từ đầu tới đuôi đều là tinh thần căng thẳng, sợ nghe được tin tức gì, trong nháy mắt tiến vào trạng thái chiến đấu.

Cho nên vẫn rất mệt mỏi.

Chuyện của nhà máy xà phòng cũng rất cấp bách, phải tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một chút.

Hoa Triều nhìn hắn trở về phòng đóng cửa phòng lại, khe khẽ thở dài một hơi.

1.20204 sec| 2426.008 kb