Người dịch: PrimeK Tohabong

Ba ngày sau.

Càn Quốc.

Quốc đô Ung Thành.

Đại triều hội môi thương lưỡi kiếm, chúng đại thần ngươi tới ta đi, lấy các loại phương thức thỉnh cầu Doanh Việt, chính thức tuyên chiến với Lê quốc.

Cho dù bọn họ cũng không có nắm chắc tất thắng.

Cho dù Càn Quốc vẫn chưa khôi phục nguyên khí từ đại chiến lần trước.

Nhưng bọn họ vẫn không muốn buông tha cơ hội ngàn năm có một này.

Hiện tại Nội bộ Lê quốc không có phát động nội loạn, nhưng kéo dài mấy trăm năm mâu thuẫn, cũng đã bị đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió.

Hiện giờ Triệu thị đã phát động gần nửa binh lực Bắc chinh.

Nếu là hiện tại Càn quốc xuất binh, Triệu thị cơ bản không có khả năng gấp rút tiếp viện Ngụy gia, thậm chí lòng tham Sở quốc cũng có khả năng bị đốt cháy.

Có thể đánh thắng hay không tạm thời không đề cập tới.

Chủ yếu là thời cơ xuất Đông lần này ngàn năm có một.

Chỉ cần có thể xé mở một lổ hổng Đông xuất, coi như lưỡng bại câu thương vậy thì như thế nào?

Cho nên bất kể là văn thần hay võ tướng, người này nối tiếp người kia thượng tấu, để Doanh Việt xé bỏ minh ước Càn Lê.

Chỉ tiếc, thái độ Doanh Việt càng thêm kiên quyết, nhất nhất bác bỏ thỉnh cầu của bọn họ.

Uy quyền của ông ta tại Càn quốc rất to, cho dù văn thần võ tướng thái độ gấp gáp hơn nữa, cũng chỉ có thể lặng lẽ chấm dứt.

Cuối cùng.

Đại triều hội giải tán.

Nhưng ai đó không bỏ đi.

Doanh Việt nhìn về phía nhi tử của mình, trầm giọng hỏi: “Vô Khuyết, ngươi lần đầu tiên tham gia đại triều hội, cảm giác như thế nào?”

Doanh Vô Khuyết đã sớm từ bóng ma một tháng trước đi ra, hôm nay mặc phục sức Công tử Đại Càn, thoạt nhìn dáng người cao ngất, phong thần tuấn lãng, hoàn toàn chính là quý công tử do lễ giáo vương thất bồi dưỡng ra.

Chỉ nhìn dáng vẻ, căn bản không nghĩ tới ba tháng trước, hắn còn là một tiểu tử hương dã.

Hắn nhàn nhạt cười, cung kính chắp tay nói: “Uy nghi của phụ vương, nên làm vua thiên hạ, khiến nhi thần tâm trì hướng về!

Doanh Việt cũng không sửa chữa những lời này.

Tuy rằng Chu thiên tử vẫn có địa vị chí cao vô thượng trong lễ giáo.

Nhưng địa vị chính trị, Chu thiên tử đã sớm chắp tay nhường lại.

Tuy nói ba nhà Phân Lê, cùng Điền thị Đại Tề đều bởi vì Chu thiên tử chậm chạp không đẩy mạnh, nhưng thay vì nói là kiêng kỵ Chu thiên tử, không bằng nói là kiêng kỵ người khác mượn danh Chu thiên tử, danh chính ngôn thuận xuất binh đối với bọn họ.

Khi Bách gia thịnh hội, Bách gia còn có thể dựa vào Cửu Châu mô phỏng, thôi diễn ai có thể tranh giành thiên hạ.

Tự xưng là “Vua thiên hạ” thì có gì không ổn?

Bất quá hắn muốn từ trong Doanh Vô Khuyết nghe được, cũng không phải là lời nịnh nọt như thế.

Cho nên sắc mặt cực kỳ nghiêm túc: “Triều hội hôm nay, bất luận là văn thần hay là võ tướng, đều hy vọng cô có thể dụng binh với Lê quốc, ngươi thấy thế nào?”

Doanh Vô Khuyết hít sâu một hơi: “Nhi thần cho rằng, Đông xuất chi tâm của chư vị đại thần có thể lý giải, nhưng chỉ vì cái trước mắt!”

Hả?

Doanh Việt hơi nhướng mày: “Con cũng cảm thấy, chúng ta nên buông tha cơ hội ngàn năm có một này?”

Không!

Doanh Vô Khuyết cười lắc đầu: “Cơ hội xuất Đông lần này đương nhiên không thể buông tha, nhưng nếu đợi thêm vài năm, nhất định sẽ tốt hơn!”

Doanh Việt thân thể hơi nghiêng về phía trước, làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách, như cười như không hỏi: “Ồ?”

Văn thần võ tướng đều nói không thể để mặc Lê quốc biến pháp, cho rằng Triệu thị một khi biến pháp thành công, quốc lực chắc chắn tăng nhiều, nhưng nhi thần cho rằng không phải.

Đầu tiên biến pháp không phải một sớm một chiều, nhất là Triệu thị biến pháp cơ sở là dựa vào vùng đất mới phương bắc, từ khai hoang đến sản xuất, ít nhất cũng cần thời gian ba năm.

Thời gian ba năm này, thực lực của Triệu thị đã tiêu hao.

Tiêu hao ba năm này, tất nhiên sẽ biến thành tài nguyên tu luyện, cấp dưỡng cho chúng ta.

Hơn nữa cho dù biến pháp thành công hay không, Ngụy Hàn nhất định sẽ coi Triệu thị là cái đinh trong mắt, mâu thuẫn nội bộ Lê quốc không thể điều hòa, Triệu thị không tồn tại khả năng chỉ dựa vào biến pháp liền thôn tính Ngụy Hàn.

Ngụy Hàn lần này buông tha xuất binh, nếu không có biến cố gì khác, chỉ có một loại kết cục bị Triệu thị hút máu, đơn giản là hút nhanh hay chậm mà thôi.

Hai nhà Ngụy Hàn nếu phản ứng nhanh, nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp thoát ly gông cùm xiềng xích của Lê quốc.

Chỉ cần Lê quốc một phân làm ba, Đại Càn chúng ta đối mặt, chính là Ngụy Hàn bị hút khô máu.

Như vậy xem ra, độ khó của Đông xuất so với hiện tại chắc chắn sẽ giảm xuống không ít.

Hả?

Doanh Việt hỏi ngược lại: “Theo con thấy, để Lê quốc biến pháp, trăm lợi mà không một hại?”

Doanh Vô Khuyết lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải! Triệu thị biến pháp một thành, quốc lực nhất định đột nhiên tăng mạnh. Ngụy Hàn tuy rằng sẽ lâm vào khốn cục nước ấm nấu ếch, nhưng cũng có liên minh họ Cơ nhìn chằm chằm. Cho dù bỏ mặc nhà nào làm lớn, đều đối với Đại Càn chúng ta bất lợi”.

Cho nên nhi thần cho rằng, khi Triệu thị hút máu Ngụy Hàn, ta nên tạo áp lực lớn.

Đồng thời ngăn cản liên minh họ Cơ thành lập.

Chỉ cần năm năm sau, trên đời này xuất hiện một Ngụy quốc nửa chết nửa sống.

Ta đại Càn Đông xuất thế, cũng đã thành một nửa!”

Không sai!

Doanh Việt rốt cục lộ ra vẻ mặt tán thưởng: “Xem ra mấy ngày nay, cậu thật sự học được không ít thứ.

Doanh Vô Khuyết cười khom người: “Phụ vương quá khen! Vô Khuyết tự về Càn, ngày ngày tu tập công khóa, không dám có chút buông thả nào.

Nhi thần nghe nói, Doanh Vô Kỵ trước đó vài ngày đi tiền tuyến Bắc chinh, tự mình băng bó vết thương cho Lê thái tử, khiến sĩ khí Lê quân đại chấn!”

Doanh Việt sắc mặt có chút khó coi: “Thật sự là càng sống càng giống rể rể, kỳ cục!”

0.45392 sec| 2418.102 kb