Người dịch: PrimeK Tohabong

Người gác cổng lên tiếng, liền nhanh chóng mời Tào công công tới.

Tào công công mở miệng câu đầu tiên chính là: “Phò mã gia! bệ hạ nói trong vòng một khắc đồng hồ muốn gặp Phò mã, thời gian đã qua một nửa!”

Doanh Vô Kỵ: “.....”.

Con mẹ nó

Phủ Phò mã sắp xếp bên cạnh vương cung, chính là vì để cho ta đi làm thuận tiện đúng không?

Đưa mắt nhìn Doanh Vô Kỵ đi theo Tào công công vội vàng rời đi.

Hoa Triều nhẹ nhàng mím môi.

Mễ Tinh Ly cười cười nói: “Hoa Triều cô nương, Ta nhớ rõ mấy ngày trước, khi ngươi bị sự vụ Thư cục bận đến sứt đầu mẻ trán, nhưng côn nương đã nói đợi đến khi Doanh huynh trở về, nhất định phải xin hắn nghỉ làm, hôm nay sao không nói với hắn?”

Ta…..”.

Hoa Triều do dự một chút, tùy tiện tìm một cái cớ: “Quên!”

Hiện tại Thư cục đã giao cho quan doanh, tuy Doanh Vô Kỵ ở Thư cục bên kia để lại không ít đồ, còn có thể tìm được lý do trở về đi dạo, nhưng về sau cơ hội trở về khẳng định càng ngày càng ít.

Nàng đương nhiên không thích xử lý sự vụ Thư cục, có thời gian này, nàng càng nguyện ý cùng gánh hát người nghiên cứu hí khúc như thế nào hát.

Nhưng nếu như vậy, mình có phải một chút tác dụng cũng không có hay không?

Sau này có phải chỉ có lúc Vô Kỵ nhớ tới mình mới có thể nhìn thấy hắn?

Trước khi Doanh Vộ Kỵ đại hôn.

Đúng là nang đã nghĩ như vậy.

Bởi vì sau này công chúa là thê tử duy nhất của Doanh Vô Kỵ, chính mình không nên mỗi ngày nhớ đến hắn.

Nhưng bây giờ…..”.

Nàng hiện tại rất muốn làm một việc, nhưng còn thiếu một ít dũng khí.

Tinh Ly cười như không cười nói: “Hoa Triều cô nương nhất định là bận đến hôn mê, tự nhiên chuyện quan trọng như vậy cũng có thể quên! công việc của cô nương quá mức bận rộn, phỏng chừng lần sau còn có thể quên! bất quá ta là người rảnh rỗi, nếu không như vậy đi, chờ Doanh huynh trở lại, ta thay Hoa Triều cô nương xin từ chức!”

“Không cần!”

Hoa Triều có chút nóng nảy: “Từ chức là chuyện của ta, làm phiền nữ công tử không cần quan tâm!”

Tinh Ly cười tủm tỉm nói: “Chuyện của Hoa Triều cô nương, tại hạ đích xác không nên nhúng tay, chỉ là năng lực đồng tình của tại hạ quá mạnh mẽ, nhìn một đôi tình nhân muốn nói lại thôi, ta cũng nghẹn đến khó chịu.

Nếu không như vậy đi, cô nương khuyên Doanh huynh đừng làm phò mã Lê quốc, Công chúa Lê quốc dựa vào cái gì mà chiếm vị trí của người khác như vậy…. tra tấn ba người”.

Doanh huynh chẳng bằng làm phò mã Đại Sở ta, như vậy ta còn có thể yểm hộ cho đôi tình nhân các ngươi. Mặc kệ người ngoài thấy thế nào, có ta che chở các ngươi, các ngươi đều có thể làm vợ chồng ân ái.

Hoa Triều cô nương cảm thấy thế nào?

Hoa Triều: “.....”.

Trên đời này, còn có nữ công tử nào lại thản nhiên như thế?

Nàng giật mình một hồi, liên tục cười xua tay: “Nữ công tử nói đùa, lời ngươi nói, tiểu nữ tử một câu đều nghe không hiểu!”

Mễ Tinh Ly cười nói: “Ta đã quen ăn nói linh tinh rồi, nhưng lời nói linh tinh của ta chưa chắc không thể coi là thật. Tóm lại ta và Hoa Triều cô nương rất có duyên, Hoa Triều cô nương nếu có chuyện gì muốn làm mà không dám làm, không ngại suy nghĩ một chút nói với ta, chỉ cần có thể giúp đỡ, ta nhất định dốc hết toàn lực. Cô nương suy nghĩ thật kỹ, cáo từ!”

Nàng cười chắp tay, liền duỗi lưng một cái, thoải mái về tới chỗ ở của mình.

Vốn nàng cũng cho rằng vị Nguyên Dương công chúa này có chút lai lịch, bằng không cũng không có khả năng lấy ra trói Doanh Vô Kỵ.

Nhưng chưa từng nghĩ, đám cưới chỉ là một cái cớ.

Lê vương thất chân chính lấy ra quyền lực ngược lại là không ít, nhưng đối với như vậy, chỉ sợ không thể trói Doanh Vô Kỵ đến chết giống bọn họ dự đoán.

Huống hồ… Nguyên Dương công chúa này không chuyên nghiệp như vậy, mới tân hôn bao lâu đã lạnh nhạt Doanh Vô Kỵ rồi.

Nói như vậy, mình có cơ hội?

Tuy rằng rất xa vời, nhưng nếu như có thể đem Doanh Vô Kỵ cái đại bảo bối này ôm đi, nàng không ngại có một phò mã gia hữu danh vô thực làm chồng.

Nếu là có thêm tình cảm thì có danh có thực cũng được.

Chỉ sợ Hoa Triều không muốn.

Hoa Triều nhìn bóng lưng nàng ta rời đi, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng.

Nàng không cảm thấy Tinh Ly có thể giúp mình.

Nhưng Tinh Ly có một câu nói đâm vào trong lòng nàng: Nguyên Dương công chúa dựa vào cái gì mà chiếm vị trí của người khác như vậy …..”. Chẳng lẽ liên hôn chính trị có thể không kiêng nể gì? Chẳng lẽ ngươi không e làm tổn thương trái tim Vô Kỵ sao?

Hoa Triều giãy dụa một hồi lâu, vội vàng rời khỏi Phủ Phò mã.

……

Cung Trọng Lê!

Sắc mặt Triệu Kỵ quả thực âm trầm muốn nhỏ ra nước.

Bất quá mắng người một trận, tâm tình bình tĩnh không ít.

Doanh Vô Kỵ nghe xong, cuối cùng hiểu rõ tình hình gần đây của Lê quốc.

Kỳ thật bắt đầu từ đợt lệnh di dân thứ nhất, hai nhà Ngụy Hàn đã có không ít dân chúng khởi hành, nhưng hai nhà Ngụy Hàn phản ứng rất nhanh, sau khi thả ra một đợt, liền lập tức tăng cường cảnh giới, chạy trốn tới nơi mới đã ít lại càng ít.

Sau đó triều đình gia tăng cường độ, hai nhà Ngụy Hàn cũng gia tăng cường độ.

Vốn Triệu Kỵ cho rằng, song phương giằng co, cho dù hai nhà Ngụy Hàn phòng bị nghiêm khắc hơn nữa, cũng sẽ có một đợt bách tính chạy trốn tới đất mới, cho dù trong khoảng thời gian ngắn không có mấy người đến vùng đất mới khai hoang nhưng ba năm năm sau cũng tuyệt đối đủ tích tiểu thành đại.

Nhưng chưa từng nghĩ tới.

Hai nhà Ngụy Hàn đã chèn ép nhóm những người di dân khiến dân cư dần không còn ý định rời đi nữa.

0.44613 sec| 2416.508 kb