Người dịch: PrimeK Tohabong

Cái này Nguyên Dương công chúa mặc dù đang cười, nhưng nàng giống như cũng không phải đặc biệt hưởng thụ trượng phu ôm, thân thể của nàng cứng ngắc, không muốn đem sau lưng hoàn toàn dán ở trước ngực Doanh Vô Kỵ.

Hoa Triều có chút phẫn uất.

Bởi vì thật lòng yêu nhau không phải như vậy!

Hóa ra đây chính là sự tàn khốc của hôn nhân chính trị.

Một người vợ thậm chí có thể không yêu chồng mình.

Nhưng mà công chúa này, dựa vào cái gì không yêu Vô Kỵ chứ?

Nàng nhìn về phía mặt Doanh Vô Kỵ, phát hiện hắn cười rất vui vẻ.

Diễn hay lắm.

Nhưng diễn càng tốt.

Nàng càng cảm thấy Vô Kỵ của mình thật đáng thương.

Thoáng chốc

Vũ Linh Thần Tông đã đứng ở cửa, Doanh Vô Kỵ dẫn đầu nhảy xuống ngựa, sau đó ôm tân nương của mình xuống, đôi tân nhân mặt mang ý cười, dắt tay vào phủ phò mã.

Ngô Đan theo ở phía sau, thoáng nhìn Hoa Triều thất hồn lạc phách ở trong đám người, đưa tay ở trước mặt nàng quơ quơ: “Hoa Triều cô nương, thất thần làm gì, tân lang tân nương sắp hành lễ!”

“Ôi, ôi…”

Hoa Triều như tỉnh mộng, vội vàng nhấc váy lên, bước nhanh theo sau.

Lúc bước qua cửa, nàng nghe thấy một câu:

“Tân nương đến rồi.”

Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua, chính mình mặc chính là váy dài vải bông, không phải mọi người hô mình.

Bái thiên địa

Bái cao đường.

Vợ chồng tương bái.

Lễ nghi tiến hành từng bước một.

Mỗi một bước đều không có bất kỳ sai sót nào, mỗi một biểu hiện của tân lang tân nương, mỗi một nụ cười, đều là sự hài hòa nói không nên lời.

Nhưng ở trong đầu Hoa Triều, vừa rồi ở Vũ Linh Thần Tông trên lưng ngựa, hình ảnh thân thể tân nương tử cứng ngắc bị tân lang ôm ở trong ngực cứ lưu lại trong đầu.

Nàng muốn đi lên chất vấn cô dâu, rốt cuộc có thể toàn tâm toàn ý yêu chồng mình hay không.

Nhưng hôn lễ này, là Doanh Vô Kỵ dùng tất cả vốn liếng mới có được.

Chính mình dựa vào cái gì…

Vì vậy.

Tân nương tân lang cười.

Nàng cũng cười.

Khách khứa cười.

Nàng cũng cười theo.

Tựa như nước chảy bèo trôi, không dám có chút hành động thiếu suy nghĩ, sợ mình có hành động dị thường nước sẽ thành sóng sông…

“Phù…”

“Phù…”

“Phù…”

Xem lễ giống như hao phí rất lớn thể lực của nàng.

Trong lúc khách khứa đang ăn tiệc, nàng chống hai tay lên bàn, hai tay che mặt, cố gắng ngăn chặn tiếng hít thở hỗn loạn dồn dập.

Cho đến khi một giọng nói vang lên bên tai.

“Hoa Triều tỷ, tỷ không sao chứ?”

A? Không có việc gì!

Hoa Triều vội vàng đứng lên, nhận lấy rượu Doanh Vô Kỵ đưa tới, nhìn thoáng qua cô dâu tươi cười như hoa: “Cô dâu rất đẹp!”

Nói xong, uống một hơi cạn sạch.

Doanh Vô Kỵ có chút lo lắng: “Hoa Triều tỷ?”

Hoa Triều nở một nụ cười: “Yên tâm đi! Ta thật không sao, các ngươi mau đi kính người khác đi!

“Được rồi!”

Doanh Vô Kỵ thầm thở dài một tiếng, đành phải mang theo Triệu Ninh đi bàn khác mời rượu.

Trong hôn lễ, Hoa Triều phản ứng so với trong tưởng tượng của hắn còn kịch liệt hơn, cũng không biết nên như thế nào mới có thể bình phục tâm tình của nàng.

Khó khăn.

Ma chủng thứ này, làm sao có thể khó chơi như vậy.

.................

Yến hội rất náo nhiệt, Giáng Thành phàm là nhân vật có thể gọi được họ tên, đều tham dự.

Bất quá loại náo nhiệt này tới giả dối nhất, đi cũng nhanh nhất.

Khách khứa rất nhanh liền giải tán, chỉ còn lại có một ít người trẻ tuổi chân chính muốn chơi tới bến.

“Đi thôi!”

La Yển đứng lên, theo bản năng nhìn về hướng Hoa Triều, nhìn thấy nữ nhi của mình thất hồn lạc phách, trong lòng ông ta tựa như đè nặng một tảng đá

Ông ta muốn giải quyết vấn đề này, nhưng ông ta cũng biết, mình chỉ cần tiếp cận Hoa Triều trong vòng ba trượng, sẽ đổi lấy vẻ mặt kính nhi viễn chi (tôn kính nhưng không muốn cho tiếp cận) của nàng.

Cho nên, ông ta lại lặp lại một câu: “Tam Lang, đi thôi!”

La Minh ở phía trước quay đầu lại, bất đắc dĩ nói: “Cha, con đã đi được vài bước rồi nhưng cha vẫn đứng đó”.

La Yển: “.....”.

Ông ta nhanh chóng tiến lên vài bước, bợp cho La Minh một cái: “Còn học thói cãi cha?”

La Minh: “.....”.

Hắn ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Con thấy tỷ con thật sự rất đáng thương!Cha, chúng ta thật sự không giúp tỷ ấy sao?”

La Yển sâu kín thở dài một hơi, thần sắc giãy dụa mà thống khổ: “Nếu Doanh Vô Kỵ muốn cưới công chúa khác, cha còn có thể giúp đỡ!

La Minh có chút kỳ quái: “Cha! vị Nguyên Dương công chúa này địa vị rất đặc thù sao?”

Trong lòng hắn thật sự kỳ quái.

Dù sao công chúa trong hoàng thất, cho hắn cảm giác đều giống nhau, đều chỉ nghe qua một cái tên.

Có thể nghe ý tứ La Yển, cái này Nguyên Dương công chúa hình như rất đặc thù.

“Con không hiểu đâu!”

La Yển ý vị thâm trường nói: “Nước trong này thật sự quá sâu!”

La Minh xa xa nhìn Hoa Triều một cái, cảm giác ngực có chút buồn bực: “Nhưng tỷ con, làm sao có thể rời khỏi Doanh Vô Kỵ?”

“Thuận theo tự nhiên đi!”

La Yển than nhẹ một tiếng: “Nếu con bé thật bởi vì thân phận này mới chịu ủy khuất, ta đây làm cha, coi như liều mạng cũng phải vì nó tranh khẩu khí”

Ừm…

La Minh như có điều suy nghĩ, liền đỡ La Yển, theo đám đông rời khỏi Phủ Phò mã.

Ngày mai sẽ là lễ ra quân.

Đối với quyền quý Giáng Thành mà nói, ngày mai mới là trọng điểm.

Hôn lễ này, gần như chạy đua với thời giian.

Có lẽ ngoại trừ tân lang tân nương, chỉ có một số ít người quan tâm đến nghi lễ này.

……

Tiếng ăn uống linh đình của Phủ Phò mã vẫn không ngừng.

Lễ tiết chính thức tuy rằng đã kết thúc, đại nhân vật chân chính cũng đều đã đi rồi.

Bất quá còn lại không ít thanh niên tuấn kiệt ở chỗ này tham gia náo nhiệt.

Bên trong có không ít thế hệ trẻ tuổi có ý nguyện quy phục hoàng thất, đây chính là thời cơ tốt để thể hiện lòng trung thành, loại trường hợp xã giao này nhất định phải cư xử cho thật khéo.

Cũng may cũng coi như Doanh Vô Kỵ có kinh nghiệm đối phó bọn họ, cuối cùng đều cao hứng tiễn đi.

Thời gian cũng đã tới chạng vạng tối.

4.74794 sec| 2426.008 kb