Người dịch: PrimeK Tohabong

Triệu Ninh chỉ cảm thấy một dòng nước ấm dưới đáy lòng lặng lẽ lan tràn, không ngừng ủi trái tim của nàng, sinh ra một cỗ lại một loại cảm động nguy hiểm.

Nàng không khỏi thầm thở dài một hơi.

Kỳ thật nàng rất hưởng thụ loại cảm giác này, lớn như vậy, nàng giống như chỉ ở trong phòng này, mới có thể hoàn toàn tiếp nhận thân phận nữ tử của mình, đương nhiên cùng trượng phu bốn mắt nhìn nhau, da thịt thân cận.

Chỉ là lúc này mới một đêm tiếp xúc thân mật, đã có thể làm cho đáy lòng đề phòng tan rã nhiều như vậy.

Có lẽ Triệu Kỵ nói không sai.

Sau khi sinh con xong, mình không thể cùng Doanh Vô Kỵ có bất kỳ thân thiết da thịt nào.

Không phải bởi vì nàng hoài nghi nhân phẩm Doanh Vô Kỵ.

Cũng không phải nàng ghét loại cảm giác này.

Mà là loại cảm giác này, đối với một quân vương mà nói quá mức nguy hiểm, nó tiêu hồn thực cốt, làm cho người ta không cách nào sinh ra phán đoán tuyệt đối lý trí.

Chỉ ôm nhau ngủ đã như thế.

Nếu tiến thêm một bước thì sao?

Là một cô gái, nàng rất muốn thử một chút.

Nhưng làm một thái tử, nhất là các đời Lê vương trước đời đời đều nhiên huyết (đốt máu), nàng cho rằng mình không có tư cách nếm trải.

Cũng may phải xuất chinh.

Trong khoảng thời gian này, hẳn là đủ để quên đi tối qua!

Triệu Ninh cảm thụ bút pháp lông mày mềm mại, nhìn Doanh Vô Kỵ nhẹ giọng nói: “Doanh huynh, tối hôm qua…..”. Không xứng.

“Không có gì không xứng! Khi đã xác định tình cảm lâu dài thì há gì một sớm một chiều!”

Doanh Vô Kỵ cười lắc đầu: “Nếu thật sự là mỗi người đều có thể không có gánh nặng, tùy tâm sở dục mà làm hết thảy chuyện muốn làm, đó mới là kỳ quặc quái gở. Nàng yên tâm xuất chinh, Giáng Thành bên này có ta phụ Tả phụ vương, cho dù có gian nhân đạo chích, chúng ta đều sẽ hóa nguy thành an.”

“Buông tay đi lập uy đi, chờ vị trí của nàng ngồi vững vàng, trở về cùng ta sinh con!”

Triệu Ninh: “.....”.

Ngay từ đầu còn rất cảm động.

Tuy nói phía sau cũng rất cảm động, nhưng có thể đừng ở thời điểm mà đừng nhắc tới “Sinh con” một cách nghiêm túc vậy hay không?

Doanh Vô Kỵ buông bút, nâng mặt của nàng, hôn nhẹ nhàng lên đôi môi của nàng một cái: “Rất đẹp! Đi thôi! đi vấn an phụ vương cùng mẫu hậu!”

Nụ hôn này rất tự nhiên, cũng rất chậm.

Triệu Ninh hoàn toàn có thể né tránh, nhưng không có chút ý tứ trốn tránh nào.

Tình cảm nếu là lâu dài, lại há có thể sớm chiều chiều!

Nghe thật hay!

Nàng không xác định tình cảm của mình đối với Doanh Vô Kỵ đến tột cùng có phải là tình cảm nam nữ hay không.

Dù sao nữ cải nam trang lâu như vậy, lại một lòng chỉ có chính vụ, phương diện này ý thức đã sớm mơ hồ.

Nhưng nàng biết, mình rất thích câu này.

Nàng nhẹ nhàng ừ một tiếng, liền theo Doanh Vô Kỵ ra khỏi phòng.

Ra khỏi cửa.

Lên xe.

Theo nữ quan vung roi, xe ngựa liền chạy về phía Kỳ cung.

……

Lê Hoa Điện.

Triệu Kỵ và vương hậu đã sớm chờ đợi.

Nói đến hôn sự này, mức độ khẩn trương của bọn họ so với Triệu Ninh cũng không kém chút nào.

Dù sao lần này xuất giá, là bọn họ ký thác kỳ vọng cao vào thái tử.

Tuy nói Doanh Vô Kỵ muốn hôn sự, vốn chính là cùng Triệu Ninh, mà Triệu Ninh thai hóa dịch hình đại thành, cũng đích thật là người thích hợp nhất xuất hiện trước mặt mọi người.

Nhưng động phòng này là thật!

Bọn họ đối với Triệu Ninh tự nhiên là yên tâm, nhưng đối với Doanh Vô Kỵ cũng không phải yên tâm như vậy, vạn nhất đối với người trẻ tuổi này không nhịn được.

Bị thương nguyên khí, vài ngày thời gian còn có thể điều chỉnh trở về.

Nếu là mang thai…..”.

Hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Đúng lúc này.

Thái giám bên người Triệu Kỵ khom người giẫm từng bước nhỏ đi vào.

‘Bệ hạ! Nguyên Dương công chúa cùng phò mã gia đến vấn an!”

“Rất đúng giờ, tuyên!”

Vâng!

Một lát sau.

Một đôi tân nhân dắt tay đi tới, lần lượt hành lễ với hai người, sau đó kính trà.

Phụ vương, mời dùng trà!

Mẫu hậu, mời dùng trà!

Được!

Triệu Kỵ cười ha hả uống một ngụm trà Doanh Vô Kỵ đưa tới, lúc tiếp trà Triệu Ninh, lại chế trụ cổ tay của nàng, chân khí ở trong kinh mạch của nàng du tẩu một vòng, xác định không tổn thương đến Nguyên Âm, nụ cười trên mặt mới lộ ra càng thêm sáng lạn.

Kính trà lễ xong.

Hắn nhìn về phía Triệu Ninh: “Nguyên Dương con đi xuống trước đi, thông tri một chút vợ chồng thái tử, xuất chinh sắp tới, vạn không thể có nửa phần trì hoãn!”

Vâng!

Triệu Ninh trịnh trọng gật đầu, không trao đổi ánh mắt với Doanh Vô Kỵ, trực tiếp rời khỏi Lê Hoa Điện.

Đối với biểu hiện của Triệu Ninh, Triệu Kỵ tương đối hài lòng.

Lại nhìn Doanh Vô Kỵ, tuy rằng giữa lông mày mang theo một tia nôn nóng, nhưng cũng không có tức giận gì.

Hẳn là bị Ninh nhi từ chối.

Rất tốt.

Hắn mỉm cười: “Vô Kỵ vất vả rồi!”

Khóe miệng Doanh Vô Kỵ giật giật: “Quốc sự làm trọng!”

Ha ha ha!

Triệu Kỵ cười ha ha: “Hảo tiểu tử, cô không nhìn lầm ngươi, vừa vặn các ngươi tân hôn, cô vừa vặn có một cái thứ tốt tặng cho ngươi!”

Doanh Vô Kỵ ánh mắt sáng lên: “Vật gì?”

Ngươi tiến lên đây!

Triệu Kỵ cười vẫy vẫy tay, vẻ mặt có chút thần bí.

Doanh Vô Kỵ tiến lên một bước, phát hiện ông ta lại từ trong hộp lấy ra một hộp đơn đặt hàng thật dày.

Nhanh chóng lật qua lật lại một chút.

Tất cả các đơn đặt hàng ngọc xà.

Đơn giá một khối 50 lượng, mỗi một đơn chí ít cũng là hơn một ngàn khối.

Một xấp dày như vậy, ít nhất cũng phải có 7 triệu lượng.

0.48219 sec| 2418.406 kb