Hắn thật đúng là không rõ lắm làm thế nào để giúp vợ cả giảm bớt lo âu.
“Thôi bỏ đi!”
Triệu Ninh bất đắc dĩ khoát tay áo, xử lý chính vụ nhiều năm như vậy, nàng còn chưa từng gặp qua một chuyện chính vụ nào so với chuyện này càng làm cho người ta phát sầu.
Vừa nghĩ đến mình sắp một thân hồng trang, lấy thân phận thê tử cùng Doanh Vô Kỵ cùng Doanh Vô Kỵ bái đường.
Cảm thấy trên mặt nóng lên, cả người nhức nhối.
Áo đỏ?
Thật kinh khủng!
Lúc ấy ta nghĩ như thế mà lại đáp ứng chuyện này?
Sao ta không giữ được cái miệng này?
Doanh huynh, huynh vẫn là đi mau đi!
Nàng cuống quít khoát tay áo: “Chuyện này ta tự mình có thể giải quyết!”
Doanh Vô Kỵ nhếch miệng: “Được rồi!
Tuy rằng ngày mai thành hôn, bản thân không làm được chuyện mình muốn làm.
Dù sao cũng có người không thể vác bụng đi chiến đấu.
Nhưng nghĩ thôi cũng thấy thú vị.
Dù sao tập tục của Lê quốc, sau khi tân lang tân nương vào động phòng, bạn tốt cùng thế hệ hẳn là ở phòng ốc xung quanh tân phòng cả đêm, tượng trưng cho mối quan hệ vững chắc của gia đình mới.
Nghĩa là.
Bản thân phải ở nguyên vẹn một đêm trong phòng với vợ cả.
Cũng không biết mẹ nó là hưởng thụ hay là tra tấn.
Quá đau mề!
.....................
Từ sau khi Mộ bàn, toàn bộ Hàn gia liền bị vây trong không khí xao động cực độ.
Thanh niên tinh nhuệ mất hơn phân nửa, nhưng không thu hoạch được gì.
Triệu thị sắp xuất chinh sắp tới, Hàn gia mỗi người đều hận không thể rửa sạch sự nôn nóng trong lòng, chỉ hận cuộc sống này trôi qua quá chậm.
Ngay tại sân Hàn phủ.
Hàn Giả trầm mặt, đi tới đi lui ngoài cửa viện.
Không biết qua bao lâu.
Cửa viện “Két” một tiếng mở ra.
Hốc mắt Trịnh Uyên đỏ lên, vẻ mặt bi thương đi ra.
Hàn Giả lập tức tiến lên một bước: “Hàn Quyện thế nào, tỉnh chưa?
“Tỉnh rồi!”
Trịnh Uyên lau nước mắt: “Nhưng là thương thế vẫn là rất nặng, mấy ngày nay ông cũng đừng…..”. Ai!
Bà ta cuống quít ngăn Hàn Giả chuẩn bị vào cửa.
Hàn Giả trầm mặt: “Ta có chuyện muốn hỏi nó!”
Trịnh Uyên tức giận nói: “Chuyện gì không thể chờ vết thương của nó lành lại rồi hỏi hắn sao? Ông chê vết thương của con còn chưa đủ nặng?
Hàn Giả hai mắt giận dữ trừng, lạnh lùng nói: “Bà là phụ nữ thì biết cái gì?
“Ngươi…..”.”
Trịnh Uyên bị ánh mắt dữ tợn của hắn dọa nhảy dựng, gả làm gia chủ chính thất nhiều năm như vậy, quan hệ của bà cùng Hàn Giả vẫn cực kỳ hòa hợp, chớ quản Hàn Giả ở bên ngoài rốt cục uy phong như thế nào, về nhà nhìn thấy mình chính là cười ha hả.
Chưa bao giờ nói một lời nặng nề.
Nhưng hôm nay…
Nhất định phải có chuyện gì lớn xảy ra!
Bà cắn răng: “Ông hỏi sự tình có thể, nhưng nếu ông làm ảnh hưởng Hàn Quyện chữa thương, tôi sẽ không để yên!”
“Ừm!”
Hàn Giả hờ hững đáp một tiếng, liền trực tiếp vào viện, nhân tiện khóa cửa lại.
“Ông!”
Trịnh Uyên chợt cảm thấy không ổn, nhưng hiện tại ngăn cản đã muộn, chỉ có thể nghiêng mặt dán lên cửa viện, nghe động tĩnh bên trong.
Trong sân không có ai.
Hàn Giả trực tiếp đẩy cửa phòng ra, trong nháy mắt cửa phòng mở ra, liền ngửi thấy mùi thuốc nồng đậm.
Phía trên tấm nệm.
Hàn Quyện đang khoanh chân, ngồi xiêu xiêu xiêu vẹo vẹo, khuôn mặt không có một tia huyết sắc nghiêng nghiêng xuống mặt đất.
Trên người hắn vẫn quấn đạo bào lúc tiến vào Mộ bàn, chỉ bất quá hiện tại thấm đầy lốm đốm vết máu, đều là từ lỗ chân lông chảy ra huyết châu, có chút đã phát khô biến thành mầu nâu, có vệt vẫn còn màu đỏ sẫm.
Chân khí du đãng trong kinh mạch của hắn.
Nhưng lại có thể làm cho người ta rất dễ dàng cảm giác được luồng chân khí này suy yếu cùng ngưng trở.
Nghe tiếng bước chân.
Hàn Quyện gian nan ngẩng đầu lên, trên mặt không có thống khổ, vẫn là cái loại dáng vẻ lười biếng, duy nhất khác chính là suy yếu không ít.
Hắn giật giật khóe miệng: “Phụ thân cư sĩ, người tới nhanh hơn ta tưởng tượng.
Sắc mặt Hàn Giả âm trầm: “Con tại sao phải làm như vậy!”
Kỳ thật ngay từ đầu, ông ta đã cảm thấy không đúng.
Bởi vì ông ta không rõ, bằng vào thân thủ của Hàn Quyện, tại sao lại bị thương nặng như vậy. Nhất là người hỏi Hàn gia, đều nói lúc tránh né thú Đồ Đằng, Hàn Quyện đã không thấy tăm hơi, đến khi phát hiện, phát hiện hắn trọng thương hôn mê trong trận doanh của Triệu Cáo.
Trước khi ra khỏi mộ, liên minh Triệu Mễ còn trả lại người.
Lý do là nữ công tử Mễ gia và Hàn Quyện quan hệ cá nhân không tệ, cho nên tha cho hắn một mạng.
Quan hệ cá nhân?
Có cái rắm quan hệ cá nhân!
Rõ ràng có một cơ hội tay đâm Thiên Kiêu địch quân, lại bỏ qua, chuyện này bản thân đã hết sức thái quá.
Hàn Giả thật sự có chút sợ Hàn Quyện làm ra chuyện đại nghịch bất đạo.
Tuy nhiên sau đó, những công việc khác quá bận rộn, ông ta ạm thời đè nén suy nghĩ này xuống.
Nhưng chưa từng nghĩ, một lời Triệu Khế như đánh thức người trong mộng.
Sau khi hắn trở về, lập tức kiểm tra bội kiếm của Hàn Quyện, phát hiện thanh kiếm này chất liệu cực kỳ đặc thù, không phải đồng không phải sắt, nhẹ như không có gì, rồi lại sắc bén dị thường.
Cho dù ông ta có kiến thức rộng rãi, cũng không phân biệt được vật liệu của thanh kiếm này.
Nếu có một thứ có thể chém Bia Mục Dã, như vậy nhất định chính là thanh kiếm này.
Mặc dù đã cuối thu, nhưng kỳ thật nhiệt độ không tính là lạnh.
Nhưng dù vậy, ông ta vẫn tức giận đến tay chân lạnh lẽo, cả người run rẩy.
Hàn Quyện hơi hơi ngửa đầu, cười nhìn phụ thân của mình, trong miệng phun ra hai chữ: “Đại thế!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo