Người dịch: PrimeK Tohabong

“Hả?”

Mẹ kiếp!

Nghe được Doanh Vô Kỵ nói, người trúng cổ nhất thời đều luống cuống.

Sắc mặt Mễ Tinh Ly cũng trở nên tái nhợt: “Có thể trị sao?”

“Đương nhiên không thể!”

Hồng Trần cười đi tới: “Loại cổ này chỉ có thuật khống cổ mới có thể giải, lão thất phu Nam Cung Lăng này cũng thật độc, cũng không biết cho hắn Huyết Lang Vương ăn bao nhiêu hậu duệ Chuyên Húc.”

Hắn cũng không giết các ngươi, loại cổ này cũng sẽ không có ảnh hưởng tiêu cực khác, nhưng ẩn ở trong đan điền các ngươi và cũng không dò ra được, không có chứng cớ nên sẽ không ai có biện pháp đổ tội danh lên đầu hắn. Từ nay về sau bọn chúng khống chế sinh tử của các ngươi, do đó khống chế nhất cử nhất động của các ngươi, còn có thể lấy tính mạng của các ngươi uy hiếp để toàn thân trở ra, thật sự là ác độc!”

Sắc mặt Mễ Tinh Ly cứng đờ: “Là thật sao?

“Thật!”

Doanh Vô Kỵ sắc mặt cũng âm trầm vô cùng: “Bất quá hắn hẳn là cũng sẽ không dễ dàng động thủ, chỉ cần các ngươi không đối với hắn tạo thành uy hiếp, cũng không cho hắn cơ hội lợi dụng, cũng sẽ không đặt các ngươi vào chỗ chết…”

Tinh Ly: “...”

Hạng Đỉnh: “.....”.

Triệu Khoát: “.....”.

Không tạo thành uy hiếp cho hắn, cũng không cho hắn cơ hội lợi dụng.

Cái này không phải chỉ có thể trở thành phế vật sao?

Người ở đây đều là người có hoài bão, nếu không cũng sẽ không tiến vào Mộ bàn, biến thành phế vật so với giết bọn họ còn khó chịu hơn!

Đệt! Lão thất phu Nam Cung Lăng này!

Triệu Khoát đấm một cái xuống đất, trong lòng tràn đầy hối hận, nếu nghe Doanh Vô Kỵ nói trốn ở phía sau Sở quốc, hoặc là trực tiếp tới gấp rút tiếp viện Bia Mục Dã, sẽ không phát sinh tình huống hiện tại.

Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận.

Hắn hiện tại chỉ muốn ăn thịt Nam Cung Lăng.

Người của các ngươi tối thiểu hai canh giờ không khôi phục được sức chiến đấu, người còn lại tuy rằng cũng không tính là yếu, nhưng muốn tiêu diệt chúng ta sợ cũng có chút khó khăn. Như vậy đi, Bia Mục Dã chúng ta mang đi, nếu sư phụ ngươi nguyện ý nhường vị trí thủ tịch chưởng cung phu tử ra, chúng ta không ngại cùng các ngươi chia sẻ Bia Mục Dã.

“Mơ hả?”

Doanh Vô Kỵ nhổ một ngụm, tuy rằng hai nhà Triệu Mễ trúng độc không ít, nhưng những người còn lại cũng đều là tinh nhuệ.

Nhân số nghiền ép, Lý Thải Đàm lại mất đi sức chiến đấu.

Bây giờ là ưu thế của mình.

Hồng Trần rất mạnh, nhưng tuyệt đối không mạnh đến mức này.

Xem hắn không có ý nhượng bộ.

Ta cho ngươi thời gian suy nghĩ, bất quá ngươi tốt nhất nhanh một chút, nhiều nhất ba canh giờ, bên ngoài những người kia sẽ tiến vào.”

A…..”.

Doanh Vô Kỵ cười lạnh một tiếng, hắn không muốn nhượng bộ, nhưng cũng không muốn dễ dàng động thủ.

Hồng Trần khống chế những thân thể này, tất cả đều dùng Khắc Mệnh Nhiên Huyết Thuật, dùng một lần cũng chỉ có thể dùng đến chết.

Tuy hiệu lực so với Nhiên Huyết Thuật của Chuyên Húc kém xa, nhưng có thể áp dụng đấu pháp hoàn toàn liều mạng, muốn tiêu diệt bọn họ, tất nhiên sẽ phải trả một cái giá khó có thể thừa nhận.

Vậy thì câu giờ đi!

Ngươi hiện tại đang bị khắc mệnh, chúng ta lại có thể chữa thương.

Người bên ngoài còn cần ba canh giờ.

Ta chờ ngươi một canh giờ, xem mạng của các ngươi còn lại bao nhiêu.

Thế là.

Song phương cứ như vậy giằng co.

Nhưng chưa từng nghĩ tới.

Vừa mới qua nửa canh giờ, đã có một âm thanh từ xa vang lên.

“Oh!”

“Khó trách hai nhà Triệu Mễ đều đi sớm như vậy, hóa ra thật sự nhanh chân đến trước!”

“Bất quá tới sớm có ích lợi gì, còn không phải là đánh nhau?”

“Không nghĩ tới Thái Sử Liêu cùng Bia Mục Dã tự nhiên tụ đến một khối, thật sự là trời giúp ta!”

“Người đâu, đóng cửa lại!”

“Mấy người các ngươi, đi đem trận pháp thú Đồ Đằng Khuyển Nhung kia dỡ xuống hết!”

Người nói chuyện không phải ai khác, chính là Nam Cung Vũ.

Hắn đã mang theo toàn bộ liên minh họ Cơ, chậm rãi chạy tới.

“Hỏng rồi!”

Doanh Vô Kỵ trong lòng nhảy dựng, không nghĩ tới bọn họ tự nhiên tới nhanh như vậy.

Nếu là phong tỏa lối ra, lại đem Thú Đồ Đằng Khuyển Nhung thả ra, vậy tất nhiên là một trận tắm máu.

Chính mình có lôi pháp hộ thể, những người khác của Triệu gia cùng Sở quốc, tất cả đều phải chịu trận.

“Rút lui, phá vòng vây!”

Hắn cũng không dám do dự nữa, trực tiếp mang theo người hướng lối ra phóng đi.

Ba nhà Triệu Sở Mặc quy mô quá lớn.

Nam Cung Vũ cũng không muốn cùng bọn họ nổi lên xung đột, liền trực tiếp hạ lệnh: “Thả bọn họ đi qua, lối ra đã có trận pháp phong bế, cho bọn họ gấp 10 lần nhân số cũng không phá nổi!”

Dứt lời, liền trực tiếp mang theo người vòng qua, đến Bia Mục Dã trước.

Doanh Vô Kỵ đến cửa ra, nhất thời trong lòng lạnh lẽo.

Phù giấy niêm phong cửa này, hắn đã thấy, trong sách của Khương Thái Uyên thì có, thuộc con mẹ nó là thuật phong ấn, trừ phi thực lực cùng người vẽ phù không phân cao thấp, hoặc là cao hơn người vẽ phù, bằng không căn bản không thể phá trận.

Chẳng lẽ thật sự bị nhốt ở chỗ này?

“Bày trận! Mặc giả huynh đệ vất vả che ở phía trước. Những phù giấy này các ngươi đều cầm lấy hết”

“Bạch Chỉ, chúng ta cũng chắn trước nhất, có máu bắn tới trực tiếp dùng lôi pháp oanh nện!”

“Ừm!”

Bạch Chỉ đã sớm tỉnh, dưới tác dụng của khoảnh khắc nở hoa, đã sớm khôi phục trạng thái toàn thịnh.

Từng tấm phù giấy phòng ngự ào ào ném ra, những phù giấy Khương Thái Uyên cho trong nháy mắt đã bị tiêu hao non nửa.

Nếu không biết hắn có tâm tư gì, nhân tình này nhất định phải ghi đầy một quyển sổ.

Với rất nhiều lá bùa, sẽ an toàn trong một thời gian ngắn.

Chỉ là Thái Sử Liêu bên kia truyền đến một trận tiếng thú gầm, khiến hắn có chút bất an, bởi vì chỉ cần không ra được, huyết dịch Thú Đồ Đằng, đối với mình bên này chính là đại sát khí.

0.43158 sec| 2427.891 kb