Người dịch: PrimeK Tohabong
Phò mã gia! Từ Châu đỉnh đã xuất hiện!
“Ở đâu?”
Thành Đông, bất quá đã bị người Tề trấn định rồi
Ừm…
Doanh Vô Kỵ trầm giọng nói: “Một khắc đồng hồ sau, chúng ta đi saoaj một vòng quanh Từ Châu đỉnh, nhớ kỹ bảo tồn thực lực, thời điểm chín đỉnh hoàn toàn trấn định, nhất thiết không được xung đột chính diện với bất luận kẻ nào!”
“Vâng!”
Doanh Vô Kỵ hạ một mệnh lệnh, liền đi về phía Ký Châu đỉnh, ghi chép lại phương hướng và vị trí của bệ, kết hợp với vị trí của Khanh Sự Liêu, trong 3.867 khả năng mà cha vợ đưa ra, chọn ra 2.916 loại phù hợp điều kiện.
May mắn có thuật phụ Mặc gia thôi diễn tăng cường đại năng lực ký ức cùng năng lực tính toán.
Bằng không chỉ là loại sàng lọc này, liền phải lãng phí không ít Tỉnh Thần Phù cùng thời gian thôi diễn.
Thiên cấp bí thuật, quả nhiên khủng bố.
“Phù!”
Doanh Vô Kỵ thở dài một hơi, lau mồ hôi toát ra bởi vì đầu óc quá tải, đứng dậy hướng mọi người phất phất tay: “Xuất phát!
“Vâng!”
Triệu gia cùng Công hội Mặc giả tổng cộng hơn 300 người, đồng loạt đứng lên, dưới sự dẫn dắt của Doanh Vô Kỵ chạy về phía Từ Châu đỉnh.
Còn chưa đi xa, Doanh Vô Kỵ cảm giác giống như có người đang nhìn mình, liền theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Chưa từng nghĩ tới, thật đúng là vừa vặn cùng một đôi mắt đối diện.
Đôi mắt này, đến từ một người trung niên râu ria xồm xoàm.
Ánh mắt rất quái dị.
Hình như là thưởng thức.
Lại giống như là thương hại.
..............................
Kế tiếp là tranh đoạt khí vận cùng ngọc giản pháp thuật, quả thực hòa bình đến làm người ta giận sôi.
Ngoại trừ Tề quốc cùng Sở quốc bởi vì thù cũ thiếu chút nữa đánh nhau tại Dương Châu đỉnh, hầu như không có xuất hiện bất kỳ xung đột nào, thường thường chính là một đoàn thể nhỏ nào đó trấn định đỉnh.
Quá trình này khá hài hòa.
Lần duy nhất không hài hòa, chính là người nước Sở đã trấn định đỉnh, kết quả bên trong không có Binh gia khí vận, cũng không có pháp thuật.
Khiến cho Hạng Đỉnh, mắng chửi Đỉnh một hồi mới bình tĩnh lại.
Doanh Vô Kỵ cũng là nhìn thấy buồn cười quá, bởi vì tình huống này dường như là tất nhiên, Bên trong Cửu Châu đỉnh, chỉ có Chu Vương và vùng lân cận Ung Châu đỉnh tương đối ổn định, còn lại có tám đỉnh trôi nổi.
Nhưng Nam Cung Lăng chỉ chuẩn bị bốn đạo khí vận cùng ba viên ngọc giản pháp thuật, cho nên nhất định có một đỉnh là không có gì.
Những thứ này thật sự có chút quý giá, dường như mỗi một thứ đều tương ứng với khả năng thúc đẩy thiên tài ra đời.
Cho dù Chu vương thất lại giàu nứt đố đổ vách, cũng không có khả năng một chút cũng không đau lòng, huống chi Chu vương thất vốn là bị vây trong trạng thái ăn mèm vào vốn liếng, lần này vì đồ vật trong cựu đô, rút ruột lấy ra nhiều thứ tốt như vậy, nhất định lòng đau như cắt.
Nếu không, còn phải thêm một đạo khí vận hoặc là pháp thuật.
Trong nháy mắt, chín đỉnh đã trấn định bảy đỉnh.
Đỉnh thứ tám, Duyện Châu đỉnh cũng phát hiện tung tích.
Đối ứng lại là lãnh thổ Tề quốc.
Lại là một đoàn người chạy tới.
Đông như trẩy hội
Này!
Điền Văn Kính cười méo miệng, trải qua nhiều lần như vậy, hắn cuối cùng cũng hiểu được huyền bí của việc trụ định Đỉnh, cũng hiểu được vì sao Sở quốc nhất định phải đoạt Dương Châu Đỉnh.
Mặc dù nước Sở có lý.
Nhưng hắn vẫn vô cùng khó chịu.
Bởi vì tên đê tiện Hạng Đỉnh này, sau khi thúc giục Bá Vương Khí thật sự quá mạnh, vừa mạnh vừa không có đầu óc, đánh cho hắn khóc cha gọi mẹ, còn kém cầu xin tha thứ, nhưng tên đê tiện này vẫn không thu tay lại.
Hiện tại, hắn rốt cục có loại cảm giác thoải văn mái.
Nhìn Hạng Đỉnh, nụ cười tương đối đê tiện: “Ta biết ngay, hạng người đê tiện tự có trời phạt, có người phải khổ sở trụ định một đỉnh, kết quả là công cốc.
“Lượn con mẹ ngươi đi…..”
Hạng Đỉnh điên tiết.
‘Hạng Đỉnh, không được kích động!’Mễ Tinh Ly trầm giọng
Hạng Đỉnh nhổ một bãi nước bọt xuống đất, không so đo với hắn nữa.
Dù sao vẫn là đợi lát nữa Cửu Đỉnh trụ định quan trọng hơn.
Chậc chậc!
Điền Văn Kính đắc ý cười, nhưng cũng không tiếp tục khiêu khích Hạng Đỉnh.
Bởi vì, hắn luôn cảm thấy có chút kỳ quái.
Hòa bình quá!
Tại sao?
Rõ ràng mọi người có thể cướp, nhưng tranh đoạt khí vận cùng pháp thuật ngọc giản, lại giống như chia kẹo cho trẻ con.
Chia cho ai thì người đó ăn.
Không ai có ý định cướp kẹo.
Tại sao?
Có phải mình đã bỏ qua điều gì đó?
Bất quá trong Duyện Châu đỉnh dường như tất nhiên có một đạo Binh gia khí vận cuối cùng, Tề quốc lần này quả thực muốn kiếm lời tê dại.
Điền Văn Kính vung tay lên: “Tất cả người Tề quốc, theo ta cùng nhau trụ định đỉnh!”
Dứt lời, liền mang theo một đám người Tề đi trụ định đỉnh.
Trụ định Đỉnh gần như không có bất kỳ hàm lượng kỹ thuật nào, tất cả mọi người đồng loạt xông lên, dùng chân khí đem đỉnh đang bay trên bầu trời kéo xuống là được.
Khác biệt duy nhất, chính là có đỉnh không thế nào giãy dụa, có đỉnh giãy dụa.
Không giãy dụa, chỉ dùng chân khí là được.
Giãy dụa, quý tộc cầm quyền phóng chút máu.
Ngoài ra, không còn gì khác.
Nam Cung Vũ sắc mặt âm trầm, nhìn về phía Khương Thái Uyên, kỳ quái nói: “Vốn nên tranh đoạt gió tanh mưa máu, có thể trở nên như thế bình tĩnh hài hòa, thật đúng là nhờ có Khương phủ lệnh!”
Hắn hiện tại dường như đã xác định, trong Mộ bàn ít nhất có bảy phần người đã biết được bí mật của Cửu Đỉnh.
Nam Cung Lăng ngay từ đầu, thật sự không có ý định đem bí mật này nói cho mọi người.
Nếu công khai, tốc độ của trụ định Cửu Đỉnh đích xác sẽ nhanh hơn.
Nhưng Chu vương thất đều đợi thời gian dài như vậy, thì đợi thêm mấy ngày có là gì.
Chu vương thất muốn là các thế lực tranh đoạt cũng sẽ tiêu hao lực lượng.
Duy chỉ có liên minh họ Cơ giấu tài, cuối cùng một nhà độc đại, đến lúc đó bia Mục Dã chính là vật trong túi bọn họ.
Kết quả…
Các bên đều như đi nghỉ dưỡng?
Thật đáng giận!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo