Người dịch: PrimeK Tohabong
Bạch Chỉ lại còn đang tự trách: “Em ngủ ba ngày cũng không có bảo vệ công tử, công tử không có xảy ra chuyện chứ?”
Doanh Vô Kỵ khóe miệng giật giật: “Nếu như ta đã xảy ra chuyện, em hiện tại nhìn thấy là ai?”
Bạch Chỉ sửng sốt một chút: “Hả? Cũng đúng!”
Doanh Vô Kỵ: “.....”.
Đúng là ngốc hết thuốc chữa.
Ngủ ba ngày, còn ngu hơn.
Đúng lúc này, Doanh Vô Kỵ biến sắc, hướng Bạch Chỉ làm dấu chớ lên tiếng: “Có người tới!”
“Được rồi!”
Bạch Chỉ kia dường như trí óc trở lại, rốt cục nhiều hơn vài phần nghiêm túc.
Doanh Vô Kỵ từ trên bia nhảy xuống, nhanh chóng đi tới chính diện tấm bia đá, quả nhiên nhìn thấy một đám người chậm rãi chạy về phía tấm bia đá, mà mọi người vương thất và công hội đều thần sắc ngưng trọng, bày ra trận thế phòng ngự, đề phòng.
Những… tán nhân này?
Doanh Vô Kỵ nhướng mày, bọn họ làm sao tìm được nơi này?
Những tán nhân này lúc trước chỉ dám ở xung quanh khu đỉnh an toàn, bây giờ lại nghênh ngang đi tới, ai cho bọn chúng có lá gan đó.
Ánh mắt hắn hơi lạnh, cao giọng nói: “Người tới trước thì được trước! Bia Mục Dã đã thuộc về chúng ta, thỉnh cầu chư vị lập tức rời đi, bằng không chúng ta sẽ không khách khí!”
“Ồ?”
Một âm thanh ma mị mà Doanh Vô Kỵ vô cùng quen thuộc vang lên: “Phò mã gia thật đúng là bá đạo, bất quá ta ta thích thô bạo!”
Người nói chuyện chậm rãi đi về phía trước một bước, sau đó bỏ khăn che mặt của mình xuống.
Chân khí quanh thân mênh mông, không hề che giấu sát ý đối với Doanh Vô Kỵ.
Mẹ kiếp!
Lý Thải Đàm?
Tất cả mọi người nhịn không được trong lòng cả kinh.
Lần trước Lý Thải Đàm biểu hiện ra chiến lực khủng bố, để lại bóng ma trong lòng bọn hắn.
Lý Thải Đàm là Người của Vi Nga phái, cho nên cùng hắn đến đều là Vi Nga phái giáo chúng?
Không đời nào!
Những người này trước khi vào cung đều xét duyệt qua thân phận
Cho nên chỉ có thể có một lời giải thích…
Hồng Trần!
Cái tên Ngộ Thần Cảnh đại lão thôi diễn như tên hề kia
Cái này…
Bọn họ chỉ cảm thấy sau lưng một trận rét lạnh.
“Ha ha ha!””
Một tráng hán tướng mạo thô kệch tiến lên một bước: “Công tử Vô Kỵ, nghe nói Bách gia thôi diễn Cửu châu mô phỏng đồ, chỉ có ngươi biểu hiện sáng mắt nhất, chỉ tiếc ta đi sớm, không có lĩnh hội được phong thái của ngươi. Hôm nay có chuyện quan trọng, không muốn cùng ngươi tranh đấu, mang theo người của ngươi đi thôi!”
Lời này quen tai.
Phiên dịch lại chính là: Ta nghe nói ngươi gần đây rất ngứa mắt! Mau cút đi, không cút bố mày cho mày nhừ đòn.
Doanh Vô Kỵ xì một tiếng: “Ngộ Thần cảnh thì là cái gì, hiện tại những người bị đoạt xá cũng là loại tạp nham, ngươi bảo ta cút ta liền cút, mặt mũi của ta để ở đâu?”
Lý Thải Đàm che miệng cười khẽ: “Hồng Trần! Nếu phò mã gia không đi, vậy chúng ta cần gì phải khuyên hắn? Vừa lúc Hỗn Nguyên chân khí ta còn thiếu một đạo bổn nguyên Vương thất Càn quốc, vừa lúc muốn xin phò mã gia chiếu cố.
.................
Doanh Vô Kỵ:ψ(*`ー)ψ
Ngô Đan:(゜-゜)
Hồng Trần:ヽ(ー_ー)ノ
~~~~~
“Động thủ!”
Doanh Vô Kỵ trực tiếp hạ lệnh, đã không bằng lòng thì không lòng vòng.
Trước mắt cho dù là Ngộ Thần Cảnh đại lão, thực lực cũng nhất định sẽ bị thân thể hạn chế.
Chỉ là hơn 50 người, cũng không tin…
Bùm!
Một chưởng ấn trống rỗng đánh ra, thế đại lực trầm, thoáng như núi lở.
Trận hình nhìn như không gì phá nổi của vương thất và Công hội Mặc giả suýt nữa bị đánh tan, thế công vốn chuẩn bị tiên phát chế nhân, cũng trong nháy mắt chết yếu
Tất cả mọi người đều kinh hãi không hiểu.
Không nghĩ tới Lý Thải Đàm đánh một chưởng trước, lại cường hãn như thế.
Yêu nhân Vi Nga phái còn lại nhanh chóng tản ra, không có bất kỳ trao đổi nào, lại phối hợp vô cùng ăn ý, trong nháy mắt ngắn ngủi ngay tại khi trận hình hỗn loạn, liền tinh chuẩn tìm được chỗ yếu nhất.
Ra chiêu quả quyết tàn nhẫn.
Trong nháy mắt liền có mấy người ngã xuống đất, những người còn lại chỉ có thể cắn răng cứng rắn, nhao nhao tế ra át chủ bài.
Pháp độ chi ngục!
Phi công Lĩnh vực!
Hai cái lĩnh vực nhanh chóng bao trùm, một cái quy tắc tính quần thương, một cái mạnh mẽ tước bỏ sát niệm, nhất thời khiến cho chiến lực Yêu nhân Vi Nga phái suy yếu một cấp bậc, cuối cùng duy trì được trận hình.
Yêu nhân có không ít ám khí trong tay, nhưng lông mày cũng không nhíu chút nào, chân khí quanh thân như sôi trào.
Tất cả đều dùng tới bí pháp Khắc Mệnh.
Đối mặt nhân số gấp bốn lần, mạnh mẽ chống đỡ hai lĩnh vực, rõ ràng vẫn bức lui được đối phương, thậm chí chiếm cứ thượng phong.
Không phải thân thể của mình, đương nhiên có thể tùy tiện khắc mệnh!
Doanh Vô Kỵ không ngừng kêu khổ, vẫn là đánh giá thấp sự cường hãn của đại lão Ngộ Thần Cảnh, cho dù thân thể có hạn, cũng có thể một người địch vạn người.
Hắn nhanh chóng bóp nát phù giấy cầu cứu.
“Mau tới đây!”
Phù giấy hóa thành tro bụi, xác định người Triệu gia ở Thái Sử Liêu nhận được tin tức, hắn liền nhanh chóng thúc giục Lôi Pháp.
Lôi điện quanh thân nhốn nháo, trực tiếp bổ tới Lý Thải Đàm.
Lý Thải Đàm lại cười lạnh một tiếng, trực tiếp huy động chân khí, lần này quyết không để Doanh Vô Kỵ làm bị thương?
Lại không ngờ chặn được lôi pháp của Doanh Vô Kỵ, lại không biết từ đâu nhảy ra mấy đạo lôi điện.
Thiên lôi, Xã lôi đồng thời nổ tung, làm cho ả chật vật lui về phía sau vài bước.
Công tử! Ta ngăn ả lại, công tử đi mau!
Bạch Chỉ rốt cuộc không kiềm chế được, trực tiếp hóa thành một đạo tàn ảnh phóng về phía Lý Thải Đàm.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo