Người dịch: PrimeK Tohabong

Cái này… làm sao mà thành công được?

“Muốn chết!”

Lý Thải Đàm âm thanh thê lương, trực tiếp đánh văng tay cầm kiếm của Doanh Vô Kỵ, bóp cổ Doanh Vô Kỵ, đem hắn ấn trên mặt đất.

Bóp rất mạnh, nhưng hoàn toàn không sử dụng chân khí.

Doanh Vô Kỵ không rõ tình huống, đang muốn giãy thoát, lại nghe được âm thanh của Lý Thải Đàm.

Chỉ bằng vào đám người các ngươi, căn bản đánh không lại Hồng Trần.

“Ta không muốn giết ngươi, đợi lát nữa dùng cái này chạy trốn!”

Giọng ả không hề nhỏ, nhưng môi ả không cử động.

Thuật bức âm thành tuyến!

Doanh Vô Kỵ: “.....”.

Hắn có chút mơ hồ, đây rốt cuộc là tình huống gì?

Chẳng lẽ Lý Thải Đàm là nằm vùng Vi Nga phái?

Rất có thể!

Tỷ tỷ của Thái tử phi, cấu kết Vi Nga phái lại không bị xử chết, chạy tới còn không có bị phát hiện, thật đúng là có thể là gián điệp!

Cha vợ trâu bò!

Ngây người một lát, hắn cảm giác được trong ngực bị nhét một tảng đá.

Ngay sau đó liền nghe được âm thanh của Lý Thải Đàm.

“Đánh ta một chưởng!”

“Được rồi!”

Một chưởng đánh ra.

Lý Thải Đàm trực tiếp bay ngược ra ngoài, khí tức nhanh chóng uể oải.

Hồng Trần trợn mắt há hốc mồm, nhanh chóng nâng ả dậy, đảo ngược quá nhanh, hắn đều có chút không kịp phản ứng.

“Lý Thái Đàm, chuyện gì xảy ra?”

“Nho gia tà thuật, còn có một cái thuật khống chế tinh thần, tiểu tử này quá tà môn!”

Lý Thải Đàm nghiến răng nghiến lợi, nhưng khí tức lại vô cùng suy yếu.

Thần sắc Hồng Trần có chút dữ tợn, lại nhìn thấy Doanh Vô Kỵ đã khôi phục nguyên khí, phảng phất một chút thương thế cũng chưa từng chịu qua.

Thằng nhóc này sao món gì cũng biết?

Doanh huynh, chúng ta tới rồi!

“Phò mã gia, chúng ta tới rồi!”

Hai nhóm nhân mã trùng trùng điệp điệp chạy tới, nhanh chóng gia nhập chiến cuộc.

Vốn Công Tôn Lệ không chịu nổi cắn trả lui xuống Pháp độ chi ngục, Vi Nga phái đã một lần nữa đoạt được ưu thế, nhưng hiện tại chiến cuộc bỗng nhiên gia nhập nhiều người như vậy, lại trở nên cân bằng.

Sắc mặt Hồng Trần nhất thời trở nên cực kỳ khó coi, Tông thất Triệu thị ở chỗ này hắn hiểu, như thế nào người Sở quốc cũng ở đây? Bọn họ không nên đi tìm Chuyên Húc Cổ Lịch sao?

Bất quá hắn rất nhanh liền phát hiện không đúng.

Những người Triệu gia và người Sở quốc này, có gần một nửa đều không tham chiến, toàn thân đều hiện lên màu đỏ quỷ dị, khí tức cũng hỗn loạn dị thường, thân thể rõ ràng bị cổ trùng quấy nhiễu, gần như mất đi năng lực chiến đấu.

Mễ Tinh Ly, Hạng Đỉnh còn có Triệu Khoát, nhân vật mấu chốt bực này tất cả đều trúng chiêu.

Hắn liếc mắt nhìn cung điện xa xa, nhất thời hiểu được tất cả nguyên do, không nghĩ tới Thái Sử Liêu lại trùng hợp với không gian Bia Mục Dã, lão thất phu Nam Cung Lăng kia lại vận dụng cổ trùng, thật đúng là ác a!

Nghĩ thông suốt điểm ấy, khóe miệng hắn nhất thời lộ ra nụ cười càn rỡ: “Doanh Vô Kỵ, người của các ngươi đều là phế vật, ta đề nghị chúng ta hiện tại liền dừng tay. Bia Mục Dã giao cho chúng ta, ngươi mang người của ngươi đi giải độc chữa thương, thấy thế nào?”

Mẹ kiếp!

Doanh Vô Kỵ cũng là đau mề vô cùng, hướng hắn dựng thẳng một ngón giữa: “Các ngươi trước dừng tay!”

Hồng Trần buông tay: “Ta đếm ba hai một, chúng ta cùng nhau dừng tay!”

“Ba!”

“Hai!”

“Một!”

“Dừng tay!”

Chiến cuộc vốn hỗn loạn trong nháy mắt liền yên tĩnh lại, một bên người bị thương vô số.

Bên kia tổn thất một cao thủ, nhân số cũng ở thế thua thiệt, tiếp tục chiến đấu khẳng định không chiếm được lợi thế.

Cho nên, cả hai bên đều hiểu tình cảnh của mình

Hai bên nhanh chóng tách ra, giằng co với nhau.

Doanh Vô Kỵ nhanh chóng chạy tới trận doanh của mình, chỉ thấy những người vừa tham chiến tất cả đều vết thương chồng chất, Công Tôn Lệ lại bị Pháp độ chi ngục cắn trả miệng sùi bọt mép.

Tất cả đủ tồi tệ rồi.

Nhưng Mễ Tinh Ly còn tệ hơn.

Trên người khắp nơi đều là nốt đỏ, hơi thở yếu ớt, một bộ muốn chết.

Quả nhiên con mẹ nó đã xảy ra chuyện.

Doanh Vô Kỵ hỏi: “Rốt cục xảy ra chuyện gì?

Cổ trùng!

Tinh Ly nghiến răng nghiến lợi: “Chuyên Húc cổ lịch rất dễ tìm, nhưng có một con Huyết Lang Vương trông coi nó, Huyết Lang Vương rất mạnh, ít nhất tu vi Binh nhân cảnh, hẳn là thần thú của Khuyển Nhung mang đến tiến công Hạo Kinh năm đó.

Bất quá cũng may nó bị trận pháp cùng xiềng xích vây khốn, chúng ta liền tính toán tấn công từ xa khiến nó hao tổn dần dần mà chết lại chưa từng nghĩ trong máu của nó có cổ trùng, phàm là dính vào máu của nó huynh đệ đều trúng chiêu.”

Cổ trùng nào?

“Không biết, không hiểu lắm về cổ trùng…”

“Uh!”

Doanh Vô Kỵ nheo mắt, trực tiếp lấy đao ra nhìn về phía Triệu Khoát: “Đến đây,lấy ít máu ra!”

Triệu Khoát bối rối: “Phò mã gia muốn lấy máu của nó ra!”

Bỗng Mễ Tinh Ly la lên: “Đừng! Máu này nguy hiểm.

“Không sao đâu!”

Doanh Vô Kỵ thúc giục chân khí, toàn thân đều tràn ngập điện mang.

Lôi pháp khắc tà, xử lý cổ trùng sẽ không thành vấn đề.

Hắn đón một vệt máu ở bàn tay Triệu Khoát nhỏ xuống, vê lên một nắm ở trước mũi ngửi ngửi, sau đó thúc giục Lôi Pháp đốt cháy, lại ngửi ngửi mùi cháy khét, lại cẩn thận quan sát một chút chứng bệnh trên người mọi người.

Rốt cục, đối ứng với một loại cổ trùng bên trong Thuật khống cổ mà Thiết Ngưu bạo ra.

Trên mặt nhất thời lệ khí tràn đầy.

Đây là Huyết Nguyên Cổ, cổ trùng phải sinh sôi nảy nở trong cơ thể thú, hơn nữa sẽ nhớ kỹ huyết thực mà thú thể cắn nuốt, sau khi trưởng thành sẽ xâm nhiễm người có huyết mạch tương tự. Sau khi xâm nhiễm cả người sẽ có bệnh trạng như trúng độc nhưng cổ trùng không biến mất, mà là nó ẩn mình trong đan điền ngủ đông, chỉ cần người khống chế cổ có một ý niệm, sẽ bị vạn cổ xuyên tim mà chết.

0.44842 sec| 2419.734 kb