Người dịch: PrimeK Tohabong

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, nhao nhao rút đao kiếm chuẩn bị lấy máu.

“Đợi đã!”

Nam Cung Vũ gọi bọn họ lại, xa xa nhìn thoáng qua thủ trận phòng ngự đám người Doanh Vô Kỵ, trên mặt tươi cười dữ tợn: “Cũng không thể khiến bọn họ vô duyên vô cớ nhìn, đem máu Thú Đồ Đằng đều thả ra, cho bọn họ chuẩn bị một cái đại lễ!”

Bọn họ tiến vào Mộ bàn, một là vì Bia Mục Dã, hai chính là vì người nhà Doanh Triệu.

Triệu Ninh không vào, bọn họ không quản được.

Nhưng hiện tại người ở bên trong, có một người tính một người, Huyết Cổ tất cả đều phải sắp xếp.

Tay cầm tính mạng tinh nhuệ của Triệu gia, đến lúc đó chư gia họ Cơ kiềm chế, lấy uy thế liên minh họ Cơ, nhất định bảo vệ nhà mình rời đi, thậm chí nếu như đủ tàn nhẫn, trực tiếp bạo khởi khai chiến ở Giáng Thành, nhất cử phá vương thành của Triệu thị!

Nếu có thể như thế, mặc dù hiệu năng Bia Mục Dã tổn thất một nửa, chuyện hôm nay cũng coi như thành công!

“Vâng!”

Mọi người đồng loạt lên tiếng.

Mà Xác khô Nam Cung Thác, cũng một lần nữa rút trường kiếm ra.

Bên kia trận pháp phòng ngự của Doanh Vô Kỵ cùng phù chỉ liên tục gia tăng, nhưng đối với cường giả Ngộ Thần Cảnh, chỉ mỏng manh như tờ giấy.

Những người khác họ Cơ thì nhao nhao chuẩn bị cho thú thi đồ đằng lấy máu.

Từng người một, trên mặt đều mang theo ý cười dữ tợn.

Mộ bàn này, chính là nơi ngoài vòng pháp luật.

Nhất cử phế bỏ tinh nhuệ thế hệ trẻ của Triệu Doanh Mễ, đối với bọn họ chỉ có lợi không có hại, phế bỏ bọn họ, cũng đỡ phải có người quấy rối.

Nhưng đúng lúc này.

Bùm!

Không rõ tại sao một thi thể thú Đồ Đằng nổ tung, hóa thành huyết vụ đầy trời.

Chợt ngọn lửa cuồn cuộn xẹt qua, tất cả máu thịt đều biến mất vô hình, chỉ để lại mùi khét.

Theo sát mà đến, là một cỗ uy áp mạnh mẽ khác.

Điên rồ!

Bá đạo!

Làm cho người ta nghẹt thở.

Nam Cung Vũ sợ hãi cả kinh, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, lúc nhìn thấy thân ảnh người tới, nhất thời sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

“Doanh,Doanh Việt!”

Ngoài ra là một tiếng kinh hô khác

“Lão, Lão lưu manh?”

Doanh Vô Kỵ tê dại, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, át chủ bài cuối cùng của Công Tôn Lệ, lại là Lão lưu manh!

Cái mẹ gì thế

Càn vương thân tới ai có thể nghĩ được?

Trong lúc mơ hồ, hắn nhớ tới vài ngày trước Triệu Kỵ có đề cập với hắn, nói còn lưu có một tấm át chủ bài, đến lúc đó hắn sẽ biết, khiến hắn yên tâm phát huy.

Chẳng lẽ hắn nói là…

Nhưng vua một nước, tự mình tới nơi này, không khỏi cũng quá thái quá đi?

Đôi môi tái nhợt của Công Tôn Lệ hé hé: “Đây là thần thông thân ngoại hóa thân, mặc dù cần tiêu hao rất lớn, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến sự ổn định của Đại Càn.”

Nói như vậy.

Cũng hợp lý.

Doanh Vô Kỵ vỗ thẳng đùi: “Nếu ông ta ở đây, vì sao sớm không xuất hiện?”

Công Tôn Lệ suy yếu nói: “Hai vị bệ hạ nói, vạn sự phải chiếm một chữ lý, Nam Cung gia chiếm hết tiên cơ, chúng ta tìm không thấy chứng cớ, bên ngoài lại có chư gia phu tử, không để ý thì cả thế gian sẽ đều là địch. Nhưng Nam Cung Lăng ra tay sẽ không giống nhau…”

“Nói cách khác, nếu như Nam Cung Lăng không ra tay, tình huống khác cho dù ta chết, ông ta cũng sẽ không ra tay?”

“Chuyện này… chủ yếu trước đó bọn họ cũng không nghĩ Nam Cung gia lại phát rồ như thế, hơn nữa cảm thấy chỉ cần ngươi không tham Chuyên Húc Cổ Lịch, sẽ không xuất hiện vấn đề lớn. Cho nên mệnh lệnh cho ta là, trừ phi gặp phải cường giả Ngộ Thần Cảnh thật sự, bằng không không thể tế xuất hóa thân bệ hạ.”

“Cũng không tệ…”

Thi thể Nam Cung Thác vừa đi ra, trắng trợn phá hư quy tắc chính là Chu vương thất, Lão lưu manh xuất thủ sẽ không bao giờ có bất kỳ cố kỵ nào nữa.

Dù sao thịnh hội này, là Bách gia thịnh hội, phải chiếm cứ độ cao đạo đức.

Đầu kia.

Bành!

Hai cường giả Ngộ Thần Cảnh lần đầu tiên giao phong đã phân ra cao thấp.

Nam Cung Thác lại lui về phía sau vài bước, thịt khô trên người, cũng bởi vì cứng rắn giao phong, mà ào ào rơi xuống.

Doanh Việt hừ lạnh một tiếng: “Không ngờ một đời Binh Thánh Nam Cung Thác cũng dùng tà pháp luyện chế mình thành thi khôi. Trăm ngàn năm sau, uy danh bị hủy, chỉ vì làm chuyện xấu xa. Thi thể tổ tiên, lại có đời sau dám dùng, thật sự là một đám hiếu tử hiền tôn!

Khặc khặc khặc…..”.

Thi thể Nam Cung Thác phát ra tiếng cười quái dị thê lương, lần nữa nghênh đón Doanh Việt.

Nam Cung Vũ thấy một màn như vậy, thần sắc giãy dụa chợt lóe lên rồi biến mất, lúc này hạ lệnh: “Rút lui!”

Các gia đình khác đều không thuận theo, vây quanh Nam Cung Vũ.

“Tiểu Hầu gia, đừng đi!”

“Chúng ta phế nhiều tâm huyết như vậy, sao có thể nói đi là đi!”

“Chúng ta liên thủ, chưa chắc không đối phó được…”

Nam Cung Vũ cũng bị tức cười: “Các ngươi điên rồi sao? Các ngươi có biết Ngộ Thần Cảnh là khái niệm gì không?

Hàn Uy có chút do dự: “Nhưng còn có lão Binh Thánh…”

“Ngu ngốc!”

Nam Cung Vũ mắng một câu, trực tiếp rút bội kiếm ra: “Ai đang ngăn cản ta ta liền không khách khí với người đó!”

Đám người còn lại nhất thời giận dữ.

Cũng nhao nhao rút đao kiếm ra, trợn mắt nhìn Nam Cung Vũ.

Chuyện cho tới bây giờ, Ngụy Hàn Ngô Yến Viêm, chờ từ mộ bàn đi ra ngoài, tất nhiên ô uế thanh danh.

Nếu là lại không hoàn thành nhiệm vụ, chẳng phải là thua thiệt đến hộc máu?

Liên minh họ Cơ vốn nhìn như không gì phá nổi, cứ như vậy xuất hiện nội chiến.

Nhưng cuộc nội chiến này nhanh chóng bị đánh tan.

Đánh tan nó, là một đạo kiếm khí.

Bùm!

Một kiếm hạ xuống, mười mấy người bị chặn ngang.

0.52646 sec| 2421.344 kb