Đúng như Trần Thuật dự liệu, đoàn người Vương Tín tới công ty vào lúc 10 giờ 50 phút, đi theo lối đi riêng giành cho nghệ sĩ, tránh được .
Vương Tín đích thân dẫn đội, đi theo sát bên cạnh chậm hơn nửa bước là tất nhiên là thư ký Lăng Thần, một nam một nữ bước vào phòng hội nghị, nam vest xám lông chuột, sơ mi trắng ca vát kính gọng vàng, anh tuấn cao ráo, tuy gương mặt hơi dài nhưng đường nét rất rõ ràng, mái tóc chăm chút cầu kỳ từng sợi, da còn trắng mịn, nhưng không hề gây cảm giác ủy mị, mà thêm phần nho nhã.
Nữ cũng một bộ vest nữ xám làm người ta có cảm giác hai người họ mặc đồ đôi, bất kể khí chất, thân hình hay mặt mũi làn da, đều đẹp tới độ khiến người ta phải động sắc tâm.
Hai người này đi cùng nhau thực sự là trai tài gái sắc.
Ngoài ra còn có người phụ trách bộ phận quan hệ xã hội Trương Minh Viễn, "bạn cũ" Chu Giai Mô, cùng hai nhân viên công tác, một trong số đó là Tiểu Mộng cấp dưới của Trần Thuật khi làm tổ trưởng, người còn lại thì Trần Thuật không quen.
Khí thế mười phần.
Còn phía bên Đông Chính thì chỉ có ba người, Trần Thuật, Lạc Kiệt và Vương Thiều, trước đó Trần Thuật cũng đã mời Vương Thiều tới văn phòng Lạc Kiệt cùng uống trà, thống nhất phương án bồi thường cho Khổng Nhược Khuê. Không cần biết quan hệ giữa Trần Thuật và Khổng Nhược Khuê mật thiết cỡ nào, Vương Thiều mới là quản lý của Khổng Nhược Khuê, ở chuyện này tiếng nói của cô phải được tôn trọng.
Đây là nguyên nhân khiến Trần Thuật khi ở Hoa Mỹ được nhiều người yêu quý, được ủng hộ thành tổ trưởng tiểu tổ quyền lực nhất công ty, không phải y khôn khéo giỏi giao tiếp, mà y biết tôn trọng người khác.
Đương nhiên việc gì cũng có ngoại lệ, đó là Chu Giai Mô, từ khi Trần Thuật lên làm tổ trưởng tổ Lôi Đình thì đã là kẻ thù của hắn, chuyện liên quan tới lợi ích, không cần biết y là người thế nào.
Trong phòng hội nghị, Vương Tín cúi đầu bấm điện thoại, trông có vẻ bận rộn lắm, hắn không muốn tới, càng không muốn nhìn ai đó. Lăng Thần vẫn xinh đẹp thời thượng, hoàn toàn vượt quá một thư ký bình thường, hôm nay đeo thêm chiếc kính gọng đen dày khiến cô bớt đi phần điệu đà thêm chút tuổi tác cùng nghiêm nghị, sắc mặt bình thường nhìn Trần Thuật ở phía đối diện, chủ yếu đánh giá vị trí Trần Thuật ngồi.
Trần Thuật ngồi ngang hàng với Vương Tín, nói cách khác y sẽ là người đại diện chính cho Đông Chính trong cuộc đàm phán này.
Vừa rồi vào phòng hai bên đã giới thiệu rồi, ngồi bên trái Trần Thuật là tổng giám phòng kế hoạch. Lăng Thần đi theo Vương Tin không rời, không lạ gì Lạc Kiệt nữa, thậm chí vì chức trách, cô còn biết nhiều hơn Vương Tín. Còn bên phải Trần Thuật là quản lý Vương Thiều, cũng là người quản lý có tiếng trong giới, kinh nghiệm lâu năm, nhìn Khổng Nhược Khuê tồn tại khác biệt trong giới giải trí, .
Hai người như thế mà lại cam tâm làm trợ thủ cho một người chưa vào công ty bau lâu ư?
Nam nhân này thực sự mang tới cho mình không ít "niềm vui bất ngờ".
Trương Minh Viễn là điển hình loại chưa già đã yếu, mới hơn bốn mươi chưa tới năm mươi mà da thịt bèo nhèo, mặt mày âm trầm, ánh mắt nhìn Trần Thuật không che dấu sự thù hận, kẻ này hết lần này tới lần khác công kích làm khó dễ Hoa Mỹ.
Đáng hận nhất là kẻ này từng là người của Hoa Mỹ, lợi dụng am hiểu về Hoa Mỹ mỗi lần đều giáng đòn trí mạng, thứ tiểu nhân bất nghĩa hoàn toàn không còn đạo đức con người.
Người gánh hậu quả trực tiếp nhất tất nhiên là phụ trách quan hệ xã hội như ông ta, chẳng những uy tín trong công ty sụt giảm mạnh, còn bị Vương Tín gọi tới chửi mắng mấy lần. Thậm chí còn nói, sớm biết như thế để Trần Thuật thay ông ta rồi.
Trương Minh Viễn vừa tức giận lại oan ức, tức giận là vì tên phản bội này cứ ngoạm chặt lấy Hoa Mỹ không buông. Oan ức là, Trần Thuật do Vương Tín mày đuổi đi, mày dụ dỗ bạn gái người ta lên giường, đuổi người ta đi, chùi đít không sạch, bây giờ lại đổ vấy cho người khác.
Bởi vì ông ta không thể hận Vương Tín cho nên đem hết oán khí trút lên Trần Thuật.
Ngược lại, người có khúc mắc sâu xa nhất với Trần Thuật là Chu Giai Mô lại tỏ ra rất nhiệt tình:
- Tổng giám Trần, từ khi anh rời Hoa Mỹ, mọi người đều rất nhớ, nhất là thành viên tổ Lôi Đình, thi thoảng vẫn nhắc tới anh. Tổng giám Trần, khi nào quay về cùng đám đồng nghiệp cũ chúng ta tụ tập uống rượu một bữa.
- Hôm qua tôi mới tới Hoa Mỹ đấy, chẳng qua là không gặp được tổ trưởng Chu mà thôi, thật đáng tiếc.
Trần Thuật mỉm cười ung dung đối phó:
Vương Tín hơi khựng tay một chút, cuộc gặp gỡ ngày hôm qua đối với hắn mà nói là một sự sỉ nhục, hắn căm ghét Trần Thuật, căm ghét tất cả mọi thứ liên quan tới Trần Thuật, ghét khoai lang nướng, giờ ngửi thấy mùi khoai lang nướng là hắn buồn nôn.
Vì thế hắn sai bảo an đuổi xe bán khoai lang nướng trước cổng Hoa Mỹ đi, sau này ai tới bán khoai cũng đuổi.
Giờ Chu Giai Mô lại còn nhắc tới chuyện này, hắn gườm gườm nhìn sang.
Chu Giai Mô tuy nói chuyện với Trần Thuật vẫn không quên chú ý tới ông chủ, thế nên nhận được tín hiệu "câm mồm" là hắn ngậm miệng ngay, chỉ là trong lòng chẳng hiểu ra sao.
Ông chủ, tôi chỉ muốn nhắc nhở phía Đông Chính, Trần Thuật vốn chỉ là nhân viên của Hoa Mỹ, căn bản không có tư cách ngồi ngang hàng với anh, chỉ có tư cách "tụ tập" với đám nhân viên chúng tôi. Tôi hạ thấp y, đề cao ông chủ, vì sao lại trách tôi?
Vương Thiều không nói không rằng, thái độ bất thiện thì thể hiện rõ ràng, đối với kẻ làm tổn hại lợi ích của Khổng Nhược Khuê, cô không cần giữ dù là khách khí bề ngoài.
Lạc Kiệt giống người ngoài, mặt giữ nụ cười cao thâm mạt trắc, hắn cảm thấy cuộc đàm phán ngày hôm nay hấp dẫn hơn cả phim.
Tình địch gặp mặt chắc là máu dồn lên đầu rồi.
Ánh mắt hắn thi thoảng lại liếc nhìn Lăng Thần, cao chừng 1m7, yểu điệu mà không gầy, đôi mắt như phủ sương, bờ môi dầy gợi cảm, mang chút khí chất yếu đuối làm nam nhân muốn ôm lấy yêu thương che chở.
Công nhận Trần Thuật cũng tốt số phết đấy chứ, từng có cô bạn gái mà hắn cũng muốn ứa nước bọt thế này.
Bảo sao Trần Thuật lại chơi Hoa Mỹ mấy vố đau như thế.
Bây giờ bạn gái cũ ngồi cạnh bạn trai mới, diễn biến tâm lý của ba người này chắc là đang hay lắm đây.
Nếu nói hành vi của Trần Thuật mà không có mục đích cá nhân, ai tin, trừ khi y là thánh, vậy y muốn gì, đoạt lại tất cả những thứ đã mất à?
Nữ nhân? Danh dự? Cùng với tôn nghiêm?
Danh dự thì giờ có đủ rồi, giờ ai không biết tổng giám Trần lợi hại?
Tôn nghiêm cũng đủ rồi, trước kia chỉ là nhân viên nho nhỏ, giờ ngồi ngang hàng với ông chủ cũ.
Còn về nữ nhân?
Lạc Kiệt lại lần nữa nhìn Lăng Thần, âm thầm so sánh, luận riêng dung mạo khí chất cũng là một chín một mười khó nói ai hơn ai.
Trần Thuật hết lòng bảo vệ Khổng Nhược Khuê, mà Khổng Nhược Khuê đối xử với y cũng rất đặc biệt. Hai người này chẳng lẽ thực sự sẽ tới với nhau?
Nếu như thế thì Trần Thuật mất đi một nữ nhân tham hư vinh vật chất, gặp được Khổng Nhược Khuê nữ thần trong mộng vô số nam nhân, coi như nhặt được bảo bối rồi, vụ làm ăn này không lỗ.
Người ta nói, kiếm được người chồng tốt, đỡ mười năm phấn đấu, còn Trần Thuật gặp được Khổng Nhược Khuê thì thực sự là đỡ được cả đời phấn đấu.
Thế là hắn ngớ ra, Trần Thuật chẳng cần gì phải gây khó dễ cho Hoa Mỹ nữ, giờ y sống tốt như vậy là tát vào mặt bạn gái cũ rồi.
Nghĩ không ra, dù sao thì lúc này trong lòng Lạc Kiệt thống khoái lắm.
Trước kia Vương Tín cái mặt vênh vênh như ở trên người ta một bậc, lúc này lại ngồi đó chả khác nào cô vợ nhỏ ấm ức, nhìn mà thư thái, cười không khép miệng lại được.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo