Uỳnh! Uỳnh!

Tiếng sấm lên hồi từ xa truyền tới, mây đen vần vũ, gió thổi lồng lộng lùa qua cửa sổ thổi tóc Trần Thuật dạt qua một bên, mắt nheo lại thành khe hẹp không cảm xúc nhìn thẳng về phía trước, lái chiếc Mercedes đen chạy như tia chớp trên con đường vắng rộng rãi sát bờ Châu Giang.

Kéttt …

Xe chuyển hướng để lại vệt đen trên đường.

Đến lúc này Trần Thuật mới chịu giảm tốc độ, một tay đặt lên cửa sổ mở rộng, một tay cầm vô lăng điều khiển xe, mặc dù đã dứt khoát với quá khứ, song không thể nói không còn chút cảm xúc nào.

Nhất là lúc Vương Tín sờ đùi Lăng Thần trước mặt y, cô gái y từng hết mực yêu thương nâng niu, lại bị người ta tùy ý khinh bạc như vậy, y suýt nữa không nén được ...

Dù sao, đó là lựa chọn của cô ấy.

Y chỉ có thể thở dài thôi, mỗi người có theo đuổi khác nhau, chẳng thể nói tiếc thay cho Lăng Thần được.

Tới được Tử Viên trời vẫn chưa mưa, chỉ có cơn giông làm không khí thêm khó chịu, Trần Thuật khi ấn nút thang máy, gặp phải chị Dĩnh mà lần trước từng gặp, chủ động gật đầu chào.

Chị Dĩnh dừng bước, nhìn Trần Thuật một lượt chợt nhớ ra:

- Tới tìm dì Hai à?

- Vâng, Dì Hai thích ăn khoai lang nướng, nên tôi mang một ít cho dì ấy.

Trần Thuật giơ túi khoai lên, trả lời rất tự nhiên:

- Đúng là có hiếu.

Chị Dĩnh thuận miệng khen một câu rồi đi, nếu người này không phải là đối tượng scandal với Khổng Khuê thì không có giá trí nào hết:

Dì Hai nhìn thấy Trần Thuật ở dưới lầu qua màn hình an ninh, quay lại nói với Khổng Nhược Khuê đang ngồi xem kịch bản:

- Thằng cháu ngốc nhà chúng ta lại tới rồi.

- Dì Hai, anh ấy là phó tổng giám của tập đoàn Đông Chính, dì nói như vậy không hay.

Khổng Nhược Khuê đã thay đồ bệnh viện bằng bộ đồ ngủ vải bông mềm màu trắng hồng, lưng dựa vào ghế sô pha, tay cầm cuốn phim Nghịch Lân mà cô mới nhận, mái tóc hơi rối mang vẻ đẹp mỹ nhân lười biếng có điềm tĩnh dịu dàng, nghe dì Hai nói vậy thì ngẩng đầu lên đính chính:

- Úi, không vui rồi à? Chẳng phải dì yểm hộ cho hai đứa sao? Có một chàng trai trẻ ra ra vào vào nơi ở của cháu, người ta không chú ý hay sao?

Dì Hai ấn nút mở cửa, lý luận:

- Cháu không vui chỗ nào, cháu chỉ nói để dì ở trước mặt anh ấy chú ý một chút thôi. Còn khi nào chỉ có hai chúng ta thì dì muốn gọi thế nào thì gọi.

Khổng Nhược Khuê không thừa nhận:

- Được, trước mặt người ta thì dì gọi là tổng giám Trần, khi chỉ có hai chúng ta thì lại gọi là thằng cháu ngốc.

- Dì Hai thật thông minh.

Khổng Nhược Khuê khen một câu:

- Tổng giám Trần thích hồng trà, di Hai pha cho anh ấy một cốc đi. Uống hồng trà ăn khoai lang, nghe thôi đã thấy mong đợi rồi.

- Cháu hiểu sở thích của người ta thật đấy.

Dì Hai cười trêu:

- Hôm nay cha cháu lại gọi điện muốn gặp cháu, cháu không định về xem sao à?

- Không về.

Khổng Nhược Khuê lắc đầu ngay:

- Chân cháu bị thương thế này, về nghe ông già cằn nhằn, phiền chết người.

- Cha cháu nói, cháu mà còn không về là ông ấy sẽ tới thăm cháu đấy.

- Lần sau ông ấy gọi điện, dì cứ nói là cháu đi công tác rồi.

Không Nhược Khuê nghĩ một lúc xua tay:

- Thôi để cháu tự mình nói vậy.

Lúc này Trần Thuật thay dép đi vào nhà, giao khoai lang nướng cho dì Hai:

- Khoai lang vừa mới ra lò, nhân lúc còn nóng ăn cho ngon ... Dì Hai, dì cũng ăn đi, cháu mua cả phần cho dì đấy.

- Úi dà, coi như cậu còn có lương tâm.

Thấy Trần Thuật còn nhớ tới mình, Dì Hai cười đến vui vẻ:

- Có điều sau này mà muốn ăn khoai lang thì nói với tôi một tiếng, tôi đi chợ mua cho, mang về cho vào lò nướng cũng thơm phưng phức? Cần gì phải phí tiền ở bên ngoài? Người trẻ tuổi phải biết tiết kiệm, sau này còn phải lấy vợ chứ.

Trần Thuật cười:

- Dì Hai, khoai lang nướng rẻ lắm, dù có tiết kiệm cũng không đủ lấy vợ.

- Đúng thế chẳng bằng mỗi ngày tặng khoai lang nướng cho cô gái mình thích, nói không chừng lại lừa được cô vợ.

Tầm mắt của Khổng Nhược Khuê vẫn nhìn vào kịch bản, chẳng ngẩng đầu lên:

Dì Hai nhỏ giọng nói với Trần Thuật:

- Đừng nghe con bé đó, nó chẳng biết gì đâu.

- Cháu thấy có lý đấy chứ.

Trần Thuật thì cảm giác như choàng tỉnh:

- Sau này thích ai, cháu ngày ngày mang khoai lang nướng cho cô ấy, chẳng may cô ấy cảm động muốn lấy cháu thật thì sao?

- Tặng cái gì thì tặng, đừng tặng khoai lang nướng.

Dì Hai can:

- Vì sao ạ?

Trần Thuật không hiểu:

- Ài, ngốc lắm, ăn nhiều khoai lang đánh rắm đấy, tôi nói cho cậu biết, đây là lời thô ý không thô. Những người già chúng tôi kinh nghiệm sống cả đời tổng kết, người trẻ cô cậu chớ xem nhẹ.

Dì Hai dặn dò:

- Nếu ở chỗ công cộng, cô gái lại đi đánh rắm có phải mất mặt không? Đừng nói là lấy cậu, người ta muốn giết cậu đấy. Cho nên giờ biết vì sao các cô gái bây giờ thích nhận hoa chưa?

Trần Thuật lẩm bẩm, hồi xưa cho Lăng Thần ăn khoai lang nướng nhiều quá, đúng là hỏng thật:

- Vì hoa thơm ạ?

- Nhìn đẹp, ôm trong lòng càng bắt mắt, thích thì cắm vào bình hoa, không thích cắm vào thùng rác dưới lầu ... Tặng hoa sẽ không khiến cô gái cảm giác xấu hổ.

Trần Thuật khom người với Dì Hai:

- Cám ơn Dì Hai, sau này dì là thầy của cháu.

Đợi mãi không thấy người đi vào, chỉ nghe loáng thoáng tiếng thì thầm, Khổng Nhược Khuê cảm thấy bị bỏ rơi, đặt kịch bản xuống:

- Này hai người đứng đó thì thầm cái gì thế, khoai lang nướng nguội bây giờ.

Một ấm hồng trà, hai củ khoai lang.

Trần Thuật ngồi đối diện với Khổng Nhược Khuê, Dì Hai ở trong bếp bận rộn chuẩn bị bữa chiều, sinh hoạt đơn giản, nhưng làm trong lòng Trần Thuật có cảm giác hạnh phúc.

Đây là cảm giác của nhà.

Trần Thuật có chút nhớ nhà.

Nhớ món thịt kho, nhớ gà hầm, nhớ cá sốt cay của mẹ.

- Này, nghĩ cái gì mà ngây ra nửa ngày trời thế.

Khổng Nhược Khuê xua xua tay trước mắt Trần Thuật:

- Nhớ nhà.

Trần Thuật thốt ra hai chữ đầy cảm xúc:

Khổng Nhược Khuê nghe vậy mặt cũng hiện lên vẻ nhớ nhung, buồn bã nói:

- Tôi cũng nhiều năm rồi chưa về nhà, thực sự muốn về nhà xem sao.

- Nhà cô không phải ở Hoa Thành à? Muốn về lúc nào không được, sao lại nhiều năm chưa về? Công tác có bận tới mấy thì lễ tết vẫn về thăm cha mẹ chứ?

Trần Thuật ngạc nhiên:

Đôi mắt đẹp của Khổng Nhược Khuê ánh lên thần sắc khó dò:

- Anh đoán xem.

- Cô đoán xem tôi có đoán không?

Trần Thuật bẻ khoai lang làm đôi, bóc vỏ xong đưa cho Khổng Nhược Khuê:

- Sao anh không ăn?

- Tôi ăn no rồi.

Trần Thuật thật thà khai, vì không cho Lăng Thần ăn nửa củ khoai của mình, cho nên y ăn hết luôn hai nửa, củ khoai này to như bắp tay, giờ bụng căng phồng:

- Quá đáng.

Khổng Nhược Khuê lườm một cái:

Trần Thuật cười trừ không giải thích.

Tuy vậy Khổng Nhược Khuê vẫn nhận lấy nửa củ khoai, cắn một miếng nhỏ:

- Ngọt thật, hồi nhỏ tôi cực kỳ thích ăn khoai lang nướng, khi đó bọn tôi vào ruộng đào trộm khoai, sau đó trốn ra sau cái miếu hoang, đào cái hố nông, lấy lá khô đốt, ném khoai lang vào đó. Đợi khi lửa cháy hết, khoai cũng chín, cả đám bới khoai trong đống tro ra ăn, ai cũng bị bỏng tay, không nỡ bỏ củ khoai vừa mới cướp được.

Trần Thuật cao hứng vỗ tay:

- chúng tôi hồi nhỏ cũng thế đấy, khi đó trong thôn chúng tôi trồng nhiều khoai lang lắm, nhưng mà bọn nhóc chúng tôi không về nhà mình bới khoai, chuyên môn đi ăn trộm của nhà người khác. Có lần khoai còn chưa kịp nướng chín thì đã bị chủ khoai lần theo manh mối tìm ra, cầm roi mây quất túi bụi, bọn tôi hết đường thoát, cả bọn lao ào ào xuống sông, thuận theo dòng chảy bơi xuống hạ du, qua bờ đối diện hái lê rồi mới về ... Nhớ lại thì khoai lang nướng khi đó mới là ngon nhất.

0.45287 sec| 2427.758 kb