Thang Đại Hải quay đầu sang bên, ai dở hơi đi tính toán mấy con số đó, Thang đại tiếu gia từ nhỏ đã ghét toán rồi:
- 138 năm, anh thấy tôi có thể sống được 138 năm nữa không, tôi thẩm chí không đảm bảo được tháng sau còn kiếm được ba vạn không?
- Thì đợi cậu tự do rồi, chẳng phải có cả đống cơ hội kiếm tiền à?
- Ai bảo anh như thế?
Lý Như Ý phản bác:
- Ai bảo tôi giải trừ hợp đồng là có thể nổi lên, nghệ sĩ mà dễ nổi tiếng như thế có cần đánh nhau vỡ đầu chảy máu, có cần bao nhiêu quy tắc ngầm, bao nhiêu chuyện bẩn thỉu dơ dáy không? Vì tôi đẹp mã à? Anh tới phim trường Hoành Điếm xem có bao nhiêu người xinh đẹp vẫn phải đi làm diễn viên quần chúng, mong cơ hội lọt vào mắt xanh đạo diễn.
Thang Đại Hải đuối lý, miễn cưỡng nói:
- Cậu phải có lòng tin vào bản thân chứ.
- Được, cho dù tôi có nổi tiếng được ...
Lý Như Ý đột nhiên có chút buồn cười:
- Anh có 5000 vạn cho tôi vay không?
- Tôi ... Tất nhiên là không có.
Tuy Thang Đại Hải là người chú trì tứ danh ở Hoa Thành, nhưng người chủ trì một tiết mục thôi thì mỗi tháng được bao tiền? Hắn mỗi ngày phải thay quần áo, người thì ăn cơm, xe phải uống xăng, chi phí thường nhật lại thêm ba anh em mỗi lần tụ tập đa phần do hắn thanh toán ... Chưa kể hắn thay bạn gái nhanh hơn thay áo, nếu không phải vì mẹ hắn lén lút cho hắn tiền tiêu vặt, hắn còn không nuôi được bản thân:
- Tôi có thể về xin cha tôi.
Lý Như Ý trừng mắt:
- Anh thực sự muốn về xin tiền cha anh à, anh biết cha anh sẽ ra điều kiện.
- Vì các cậu chịu chút ủy khuất có là gì.
Thang Đại Hải nói câu này không hề do dự, con người hắn rất rộng rãi hào sảng:
Lý Như Ý cảm động, song vẫn phải hạ hỏa cho người anh em này:
- 5000 vạn không phải là số tiền nhỏ, dù là tập đoàn lớn như Phúc Tinh, liền một lúc lấy ra chừng đó tiền mặt cũng phải chịu áp lực rất lớn, anh chắc chỉ cần chịu chút ủy khuất là có thể lấy từ trong nhà số tiền đó chứ?
Thang Đại Hải sầm mặt:
- Lý Như Ý, cậu không tin năng lực của tôi à?
- Không phải tôi không tin anh, mà không muốn anh phải khó xử, như thế tôi cũng áy náy.
Lý Như Ý hết lời khuyên, giả sử vay được, người anh em của hắn chắc chắn phải thỏa hiệp không nhỏ với gia đình, hi sinh hạnh phúc, lý tưởng, làm sao hắn thản nhiên tiếp nhận. Giả sử không vay được, với tính cách Thang Đại Hải, chót mạnh miệng rồi, sau này sẽ không dám gặp mình và Trần Thuật nữa.
Kết quả thế nào cũng chẳng tốt.
- Tuy 5000 vạn có hơi nhiều, nhưng bất kể thế n ào tôi cũng nghĩ cách lấy chỗ tiền này từ cha tôi ...
Thang Đại Hải cố chấp không kém gì ai:
- Cậu từng cứu tôi, tôi phải cứu cậu, đó là cái gốc con người, chỉ cần cậu đồng ý, tôi về nhà nói chuyện với cha tôi.
- Được rồi, tôi biết hai anh tình cảm thắm thiết sẵn sàng hi vinh vì nhau rồi, đừng nói nữa, chua lắm ...
Trần Thuật thấy hai người kia nói một vấn đề mà quanh đi quẩn lại không dứt liền chen ngang, cứ thế này chả giải quyết được gì:
- Như Ý, anh cũng đường bướng, giúp thì chúng tôi nhất định sẽ giúp, nhưng phải xem giúp thế nào. Anh nên nhớ, hôm nay anh đánh Từ Vĩnh Uy, hắn sẽ để yên cho anh sao, ai mà biết sau này hắn còn giở thủ đoạn gì.
Lý Như Ý lần nữa ngửa mặt lên trời, lòng rối loạn.
Dù cảm kích hai người anh em, song hắn không muốn họ sa vào vũng lầy này, tình cảnh của họ đâu khá hơn hẳn là bao.
Trần Thuật lại quay sang Thang Đại Hải:
- Còn Đại Hải, anh đừng gấp, Như Ý nói cũng có lý, trước tiên chưa nói anh có thể lấy được tiền ..
- Được, không được, tôi đoạn tuyệt tình cha con.
Thang Đại Hải tuyên bố hùng hồn:
- Thật nhé?
Trần Thuật giơ ngón giữa lên:
Thang Đại Hải rụt cổ lại, cười khan:
- Đùa thôi mà, đầu tóc thân thể do cha mẹ ban cho, còn chưa báo đáp cái gì, làm sao làm chuyện ấy được ... Hai cậu phải bảo mật đấy, cha tôi mà nghe thấy tôi nói câu này, ông ấy sẽ đoạn tuyệt với tôi trước.
Thật đúng là làm người ta không tin tưởng được mà, Trần Thuật vỗ đầu, quay lại chuyện chính:
- Cho dù anh vay được tiền, tôi đồng ý với Như Ý, không trả số tiền này cho Từ Vĩnh Uy. Năm xưa Như Ý ít tuổi ngây thơ, thấy công ty của hắn quý mô không tệ, liền tới ký hợp đồng. Bọn họ nói sẽ sản xuất cho bao nhiêu album ca nhạc, quay bao nhiêu bộ phim? Kết quả thế nào, chả có gì hết, trừ mấy quảng cáo ban đầu, gần như không bỏ xu nào ... Sau khi Như Ý đắc tội với tên họ Đới kia, càng bị chúng vùi dập, nếu không Như Ý đâu chỉ có thể này, làm lỡ dở 4 năm của anh ấy, là ai nợ ai?
- Bọn chúng đem chuyện năm xưa chụp lên đầu anh ấy, bọn chúng mơ à, bằng vào cái gì? Vì chúng là kẻ xấu, chúng ta sợ chúng nên phải cúi đầu chấp nhận sự bất công này à?
- Còn nữa, tôi không nghĩ tiền giải quyết được vấn đề đâu, bọn chúng đã moi được tiền một lần rồi, chúng sẽ tìm đủ mọi cách để moi móc thêm, cái loại người đó làm sao mà tin tưởng được. Như Ý, anh là người hiểu rõ hắn nhất, anh nói đi.
Lý Như Ý mặt đầy thù hận:
- Hắn đúng là có thể làm ra loại chuyện đó, tôi sợ mang 5000 vạn tới, hắn lại đòi nhiều hơn, làm thế không phải bằng với thừa nhận năm xưa tôi sai à?
- Vậy cậu định làm sao? Muốn giúp Như Ý giải trừ hợp đồng, lại không muốn bồi thường tiền ... Chuyện này mà có thể làm thành, tôi sẵn sàng nhìn cái mặt thối của Từ Vĩnh Uy cười ba năm.
Thang Đại Hại nghi ngờ:
- Này, này, đừng nói là cậu muốn Như Ý ký cái hợp đồng quỷ quái gì đó nhé!
- Tuyệt đối không được.
Trần Thuật nói dứt khoát:
- May mà Như Ý tỉnh táo không ký, nếu không sẽ rơi vào cạm bẫy khác của bọn chúng, như thế hủy cả đời.
- Vậy là sao?
Trần Thuật bị Vương Tín gài cho một vố quá đau, đau tới đủ cho y ghi nhớ cả đời, vì thế giờ với mỗi việc y đều bình tâm suy tính thật kín kẽ trước khi làm:
- Như Ý có phải là thu nhập của anh cực kỳ không cố định, nếu không có người donate hoặc là lượng xem sụt giảm, sẽ ảnh hưởng tới thu nhập không? Tôi không hiểu chuyện livestream này, đại khái đọc báo thấy nói thế hả?
Lý Như Ý xác nhận:
- Đúng là thế.
- Cho dù ké hợp đồng rồi, lấy gì đảm bảo bọn chúng cung cấp đủ nguồn lực cho anh ấy, giúp anh ấy nổi tiếng? Được, dù chúng làm, chẳng may Như Ý không nổi lên được thì sao? Giới giải trí rất khó lường lắm, hôm nay anh nổi, mai người ta nổi hơn, thị hiếu khán giả thay đổi nhanh tới chóng mặt, thị phi nhiều, ai dám chắc cả sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, không gặp phải sự cố gì? Còn nữa, nếu bọn chúng có thực lực giúp người khác nổi tiếng, với tốc độ phát triển của nghề streamer bây giờ, vì sao chúng không dùng nghệ sĩ khác của công ty, những người đó không phải dễ nghe lời hơn à, không phải là có độ nhận biết với công chúng cao hơn, không gian thao tác nhiều hơn à? Sao bọn chúng đột nhiên lại tìm Như Ý?
Trần Thuật đặt nghi vấn lớn với giọng chế nhạo:
- Vì chúng tốt bụng muốn cho anh ấy cơ hội sao?
Lý Như Ý bị công ty lừa gạt, thêm vào tính khí nóng như Trương Phi, cho nên mấy năm qua luôn ở trạng thái cực kỳ phẫn uất, dần dần tỉnh táo suy nghĩ.
Nghe tới đây ngay cả Thang Đại Hải cũng không làm ầm lên nữa, tính cách hắn thuộc loại, xảy ra chuyện phản ứng đầu tiên là "anh em ta đi đập chết nó", nếu phát hiện mấy anh em không đủ sức đập chết người ta, thì "tôi dùng tền đập chết nó" ... thế là vì thiếu suy nghĩ mà toàn làm ra chuyện người thân đau lòng kẻ thù sảng khoái.
- Bất kỳ ai muốn vượt lên được trong lĩnh vực của mình, đi tới đình cao, không thể thiếu năng lực, thời cơ và vận may, thiếu một cũng không được. Tôi hi vọng Như ý có thể nổi tiếng, một hai năm có thể kiếm về 5000 van, hợp đồng thuận lợi giải trừ. Nhưng đơn giản như thế sao? Ký hợp đồng đó, khác gì ký vào hợp đồng vay nợ, thành thực sự nợ chúng 5000 vạn rồi, trả bao lâu mới hết?
- Vì sao bọn chúng lại tới tìm Như Ý vào lúc này? Tôi đoán thử nhé, khẳng định là có người nhìn thấy Như Ý livestream, đem chuyện này nói với Từ Vĩnh Uy. Từ Vĩnh Uy nghĩ rằng, dù sao người này cũng bỏ đấy không dùng, chẳng bằng đem ra kiếm tiền ... Kiếm bao nhiêu cũng được, tốt hơn lãng phí.
- Bây giờ Như Ý ký hợp đồng với chúng rồi, chuyện phát sóng do chúng phụ trách, lúc đó cuối tháng thanh toán tiền bọn chúng chỉ cần trừ đi cái gọi là "chi phí sản xuất", gồm tiền địa điểm, tiền thiết bị, tiền nhân lực, tiền quản lý, tiền nội dung ... .V..v...v..,, sau đó là chi phí quảng bá, bỏ ra một đồng chúng nói mười, Như Ý còn lại bao nhiêu?
- Cả công ty là người của chúng, chúng muốn thao tác loại chuyện này dễ dàng, Như Ý thân cô thế cô lại bị ràng buộc bởi hợp đồng, không muốn làm cũng không được, lúc đó không khác gì làm nộ lệ kiếm tiền cho chúng.
Trần Thuật không ngại suy luận lòng người một cách ác ý nhất:
- Bọn lòng lang dạ thú.
Thang Đại Hải sắn tay áo lên như chuẩn bị xông vào đánh người, lửa giận ngùn ngụt:
- Tim gan con người đều do thịt sinh ra, sao đám người ấy lại khốn kiếp tới độ đó được?
Lý Như Ý trầm tĩnh hỏi:
- Mấy khả năng cậu đều phủ quyết hết rồi, vậy còn cách nào nữa?
- Trao đổi.
Trần Thuật trả lời:
- Chúng ta phải có được thứ ngang giá với bản hợp đồng này để trao đổi với Từ Vĩnh Uy.
- Chúng ta tìm đâu ra thứ đó, chẳng lẽ bắt cóc vợ con hắn à, tôi nói cho cậu biết, bảo tôi về nhà muối mặt xin tiền cha tôi không thành vấn đề, nhưng tôi không làm chuyện phạm pháp đâu ...
Trần Thuật lờ Thang Đại Hải đi, kệ cho hắn tự biểu diễn:
- Anh kể cho tôi nghe thân phận bối cảnh của Từ Vĩnh Uy, Lưu Long cùng với cả tên chủ tịch Đới gì đó cho tôi, càng chi tiết càng tốt.
Nói rồi thừa lúc Lý Như Ý không phòng bị, thình lìn đưa tay xé băng gạc vừa băng lên vết thương của Lý Như Ý.
- Á ...
Lý Như Ý đau đớn kêu lên:
Thang Đại Hải sửng sốt:
- Trần Thuật, cậu làm cái gì thế hả?
Trần Thuật thong thả lấy di động từ trong túi ra, chụp vết thương của Lý Như Ý:
- Nếu không chụp thì vết thương này lành mất.
Đợi Trần Thuật chụp ảnh xong Thang Đại Hải vội vàng đi tìm cô ý tá giúp Lý Như Ý sát trùng băng bó lại.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo