- Cám ơn anh.

Khổng Nhược Khuê nhận bó hoa đặt qua một bên, miệng giữ nụ cười đúng lễ phép:

- Khởi Nguyên, anh ngồi đi.

Bạch Khởi Nguyên ngồi xuống chỗ Trần Thuật vừa ngồi:

- Vừa rồi tổng giám Trần nói em không ở nhà, trong lòng anh còn nghĩ, chân em bị thương như thế, còn chạy đi đâu được? Anh lo em không chịu nghỉ ngơi lại ra ngoài, chẳng may va chạm vết thương thêm nặng thì biết làm sao?

Câu nói này bề ngoài là lo lắng cho sức khỏe của Khổng Nhược Khuê, nhưng ý tức thực là công kích Trần Thuật: Y bằng vào cái gì mà nói em không có nhà?

- Vừa rồi tôi đùa với Bạch gia, không ngờ Bạch gia nhìn ra ngay lập tức, không đi mà còn ấn chuông lần nữa ...

Trần Thuật cười ha hả, chẳng thể nói là cô ấy nghe nói là anh tới thuận miệng bảo không có nhà, thế bằng với việc tát người ta cái nữa rồi, vừa nói vừa rót một cốc trà đặt trước mặt Bạch Khởi Nguyên:

- Bạch gia, uống trà đi.

Bạch Khởi Nguyên khẽ gật đầu:

- Cám ơn.

Trần Thuật lại nhiệt tình đưa cái đĩa tới gần:

- Bạch gia ăn khoai lang nướng đi, tôi vừa mới mua về, chắc là hơi nguội rồi ... Hay là để tôi làm nóng.

Bạch Khởi Nguyên hết sức nhẫn nại, nguyên nhân không gì khác ngoài thái độ của Trần Thuật, đây là nhà Khổng Nhược Khuê, y là cái gì mà tỏ thái độ như mình là chủ nhà.

Hết pha trà đãi khách lại mời ăn khoai lang, cậu là cái gì của cô ấy chứ?

- Dì Hai đâu?

Bạch Khởi Nguyên lên tiếng nhắc nhở Trần Thuật về thân phận của mình:

- Những chuyện này bình thường do Dì Hai làm mà, tổng giám Trần cũng là khách, đừng tốn công vất vả nữa.

- Dì Hai ở trông bếp làm cơm, để tôi gọi ra nhé?

Trần Thuật hỏi:

- Vậy thì không cần nữa.

Bạch Khởi Nguyên cầm lấy củ khoai lang ngồi bóc vỏ:

- Tôi và Tiểu Khuê lại không phải là người ngoài, tôi muốn uống trà thì sẽ tự rót, muốn ăn sẽ tự ăn, lại còn khách khí với cô ấy sao?

- Đúng đúng, không cần khách khí.

Trần Thuật liền không tiếp khách nữa, ngồi xuống bên cạnh Khổng Nhược Khuê tự nhiên như không:

Bạch Khởi Nguyên thầm nghiến răng, vốn đợi Khổng Nhược Khuê trả lời câu này của mình, vậy mà cô không nói, Trần Thuật nói thay, hắn không chịu thua dễ như vậy, bóc vỏ xong đưa khoai tới:

- Tiểu Khuê, em ăn đi.

- Em không ăn đâu.

Khổng Nhược Khuê khẽ lắc đầu:

- Vừa rồi tổng giám Trần bóc cho em một củ, ăn hơi no.

Bạch Khởi Nguyên mỉm cười, tự mình ăn củ khoai chẳng biết mùi vị kia, hắn có thể cảm giác được, không, không phải cảm giác mà nhìn thấy rõ ràng, Khổng Nhược Khuê đối xử với Trần Thuật càng thêm thân thiết.

Mặc dù không biết giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn cách họ ở bên nhau, trông càng giống người nhà, chẳng cần cố tình nhận vơ như mình.

Mặc dù mình quen Khổng Nhược Khuê trước Trần Thuật rất nhiều năm, còn cùng cô hợp tác qua nhiều bộ phim, thậm chí đóng đôi tình lữ, có khoảnh khắc ngọt ngào tới giờ hắn vẫn cảm tưởng đó là cảm xúc thật chứ không chỉ là vai diễn.

Thân hình yêu kiều kia từng nép trong lòng hắn thủ thỉ những lời yêu thương say đắm, cánh môi hồng nhuận kia từng trao cho hắn nụ hôn nồng cháy.

Vậy mà hắn phải nhận thua sao? Không, đó không phải phong cách của hắn.

Huống hồ chuyện tình cảm sao có thể nhận thua, hắn nhất định phải tìm được điểm đột phá, nhất định nắm lại được quyền chủ đạo với cô. Hắn tin thực lực của mình, hắn tin bọn họ có cơ sở tình cảm, chỉ cần bỏ ra thêm thời gian tinh lực mà thôi.

Trước kia hắn cho rằng đây là chuyện hiển nhiên nên bỏ lỡ cơ hội, song bây giờ hắn sẵn lòng làm nhiều hơn nữa.

Dì Hai từ trong bếp bê mâm thức ăn đi ra, gọi:

- Tiểu Khuê, Tiểu Thuật, ra bàn ăn cơm n ...

Giữa chừng thấy Bạch Khởi Nguyên, nói thêm:

- Khởi Nguyên tới rồi à? Vừa vặn, cơm mới làm xong, ăn một chút nhé?

Bạch Khởi Nguyên cung kính đứng dậy:

- Xem ra hôm nay tôi có khẩu phục rồi, rất lâu chưa được ăn cơm do Dì Hai làm, đúng là có hơi nhớ.

- Đúng thế, Khởi Nguyên cũng khá lâu rồi chưa tới nhà nhỉ.

- Vậy sau này tôi thường xuyên tới thăm Dì Hai.

Bạch Khởi Nguyên mừng rỡ nói, không phải là một thời gian không tới, mà là gần một năm rồi không tới, người ta không mời, chẳng lẽ hắn mặt dày mày dạn tới nhà.

Huống hồ mọi người đều bận rộn, nếu không phải bản thân đi quay phim thì Khổng Nhược Khuê không ở nhà, thời gian khó mà trùng khớp, muốn gặp mặt ăn một bữa cơm không phải chuyện dễ dàng.

Ở trong cái nghề này của họ, đôi khi hẹn bạn bè đồng nghiệp ăn bữa cơm phải hẹn nửa năm ... Vẫn có khả năng bị thả bồ câu.

Giờ tốt rồi, sau này có cái cớ đường hoàng tới nhà, đã quyết định theo đuổi Khổng Nhược Khuê, tất nhiên cần vứt bỏ một phần tự tôn.

Khổng Nhược Khuê bảo Trần Thuật:

- Chúng ta ăn cơm thôi.

- Ừ.

Trần Thuật lấy xe đẩy, tự nhiên như không bế Khổng Nhược Khuê lên, đẩy cô vào nhà ăn:

Tay nghề nấu nướng của Dì Hai tốt lắm, hương sắc vị đầy đủ.

Bạch Khởi Nguyên rất giỏi ăn nói, luôn khống chế chủ đề trên bàn ăn, dưới sự kiến nghị của hắn, mọi người còn uống một chai rượu vang, Khổng Nhược Khuê vì phải uống thuốc nên chỉ uống nước quả.

Ăn cơm xong, không ngờ Bạch Khởi Nguyên chủ động giúp dọn dẹp bát đũa, nhưng bị Dì Hai dứt khoát đẩy ra cửa, nói chuyện này sao có thể để một đại minh tinh làm, rồi chỉ Trần Thuật:

- Để đứa cháu ngốc của tôi làm là được rồi.

Trần Thuật vội vàng chạy tới giúp:

- Để tôi để tôi, Bạch gia cứ ngồi nghỉ đi.

Bạch Khởi Nguyên có chút tủi thân, hắn cảm giác như cả thế giới đang bắt nạt mình, hắn cũng muốn làm đứa cháu ngốc nhà Dì Hai.

Trần Thuật giúp Dì Hai dọn dẹp bát đũa xong lại mang trà thơm cùng hoa quả lên.

Dì Hai xong xuôi công việc nói:

- Đám trẻ tuổi mấy đứa trò chuyện nhé, dì còn có chuyện phải đi trước đây.

Tiễn Dì Hai đi rồi, trong phòng chỉ còn lại ba người, Trần Thuật nhìn Bạch Khởi Nguyên tự nhiên nói cười toàn kể lại chuyện trước kia hắn và Khổng Nhược Khuê quay phim cùng nhau, đương nhiên không có phần Trần Thuật trong câu chuyện đó, xem ra không hề có ý cáo từ.

Bạch Khởi Nguyên không đi thì y cũng không thể đi, dù sao nếu y đi rồi, trong phòng chỉ còn hắn và Khổng Nhược Khuê nữa thôi, chân cô ấy bị thương như thế, chẳng may hắn nổi lòng cầm thú, cô ấy làm sao có thể kháng cự được.

Mình phải ở lại bảo vệ cô ấy.

- Khởi Nguyên, chiều nay anh có lịch trình phải không?

Khổng Nhược Khuê nhón quả ô mai cho vào mồm ngậm:

- Em biết công việc bận rộn, mỗi ngày lịch trình nhiều không xuể, anh cứ đi làm việc của mình đi, chỗ em không phải lo đâu.

- Anh không lo mà được à?

Bạch Khởi Nguyên thầm nghĩ, nếu anh đi rồi chỉ còn em với thằng đó, chân em bị thương mà thằng đó lại chẳng phải thứ tử tế ... Chẳng may y nổi lòng cầm thú thì sao? Em gọi trời không được, gọi đất không thưa:

- Buổi chiều anh không có lịch trình gì cả, lần trước ở bệnh viện chẳng phải anh n ói rồi sao, anh muốn ở bên em vài ngày, cho nên hoãn hết lịch trình rồi.

Khổng Nhược Khuê hơi nhíu mày:

- Như vậy không tốt đâu.

- Không sao, em không cần áy náy.

Bạch Khởi Nguyên cao hứng, cô ấy quả nhiên là rất cảm động, hắn thấy mình tìm được yếu quyết rồi, giờ chỉ cần giải quyết cái gai trong mắt nữa là chỉ còn hai người họ:

- Tổng giám Trần chiều nay không có việc gì phải xử lý hay sao?

- Không.

Trần Thuật đáp, anh không đi, tôi cũng không đi:

- Nếu vậy ba chúng ta chơi bài đi.

Bạch Khởi Nguyên đề xuất:

- Dù sao ngồi đây cũng buồn chán, không như kiếm chút chuyện đốt thời gian? Tôi biết một trò chơi hay lắm, người thua dán giấy lên mặt, ba tờ giấy phải uống một cốc coca. Xem xem chiều nay ai là người đầu tiên phải đi nhà vệ sinh trước ... Phải rồi trước khi đi nhà vệ sinh phải uống ba cốc.

- Tôi không thấy buồn chán.

Trần Thuật lắc đầu:

Cứ thế này chẳng đi đến đâu, Khổng Nhược Khuê nhìn ra được suy nghĩ của hai người, tỏ ý khó xử:

- Khởi Nguyên, tổng giám Trần, thực sự xin lỗi ... Mỗi ngày tôi đều ngủ trưa, nếu không cả buổi chiều đều không có tinh thần đây là thói quen nhiều năm rồi.

Bạch Khởi Nguyên ngượng ngùng, anh vừa mới đề nghị chơi trò chơi mà em đã ra lệnh đuổi khách rồi à? Có điều chớp mắt khôi phục trạng thái, áy náy nói:

- Anh sơ xuất rồi, Tiểu Khuê bị thương, cần phải nghỉ ngơi nhiều mới chóng bình phục, anh và tổng giám Trần sẽ không quấy rầy nữa ... Tổng giám Trần, chúng ta đi thôi.

- Được.

Trần Thuật đứng dậy, nhưng lại nói:

- Để tôi đưa cô về giường.

- Ừ.

Khổng Nhược Khuê cười ngọt:

- Cám ơn tổng giám Trần.

- Để tôi giúp.

Bạch Khởi Nguyên quyết định không để hai người ở bên nhau dù chỉ một phút, hắn phải giám sát, nhất là nhìn Khổng Nhược Khuê bị Trần Thuật bế đi bế lại, hắn không yên tâm được:

0.51913 sec| 2412.727 kb