Lăng Thần ngốc như thế, nếu không có mình sẽ làm sao? Có bị người ta dùng một củ khoai lang lừa đi mất không?

Hình ảnh Lăng Thần run rẩy trong gió lạnh đó trở thành động lực phấn đấu của Trần Thuật, thấy mọi hi sinh của mình đều xứng đáng.

Vậy mà sao bỗng nhiên mọi thứ lại trở thành thế này, cái thế giới này rốt cuộc làm sao vậy? Trần Thuật tích tắc mong rằng, tất cả chỉ là ác mộng đáng sợ.

Có lẽ, một hôm nào đó mình viết kịch bản quá khuya, suy nghĩ quá nhiều, sau đó mệt mỏi thiếp đi, gặp phải ác mộng.

Mở mắt ra là tỉnh ....

- Trần Thuật.

Một tiếng gọi quen thuộc gấp gáp, Trần Thuật ở trong trạng thái kỳ lạ quay đầu nhìn Lăng Thần thở hồng hộc chạy tới.

Trước kia Lăng Thần nghịch ngợm gửi tin nhắn, một phút sau em sẽ gặp được anh ... Sau đó cái cô ngốc ấy chạy hết sức xuống lầu, chỉ để làm y bất ngờ.

Giống như bây giờ vậy.

Trong tích tắc thảng thốt, Trần Thuật nghĩ mình mơ thật, Lần Thần vẫn là bạn gái y.

- Trần Thuật, anh cô thôi đi không hả, rốt cuộc anh muốn cái gì, chúng ta đã chia tay rồi, không thể có bất kỳ dính dáng gì nữa. Vì sao anh cứ bám lấy em, vì sao bám lấy Hoa Mỹ, anh buông tha cho em được không hả?

Lăng Thần mặt đầy phẫn nộ, cô cho rằng Trần Thuật hết lần này tới lần khác đối địch với Hoa Mỹ, đối địch với Vương Tín là vì báo thù:

Báo thù mình chia tay với y, báo thù Vương Tin cướp mình khỏi y.

- Cô mà xứng à?

Ánh mắt Trần Thuật thoáng ngây dại, đốm lửa nhỏ vui sướng vừa ánh lên trong tích tắc bị người ta dập tắt một cách thô bạo nhất, trái tim vừa có chút mềm nhún lại cứng rắn, đúng là tỉnh rồi, hình ảnh cô gái ngốc vỡ vụn trước mắt, cười đầy trào phúng:

- Anh, anh nói cái gì?

Lăng Thần sững sờ, mặc dù Trần Thuật nói rất nhỏ, nếu không lắng nghe sẽ không thể nghe thấy, xung quanh dòng người tấp nập, xe cộ ồn ào, đủ thứ âm thanh đô thị quấy nhiễu, nhưng Lăng Thần vẫn nghe vào tai, nghe vào lòng:

Có lẽ vì giọng nói đó luôn nhẹ nhàng, chẳng hề ăn nhập với cái thế gian bộn bề bon chen này.

Có lẽ vì lời đó quá nặng nề, so với lời y từng nói trước kia cứ như hai người khác nhau.

Chính tại vị trí trung tâm cái sân rộng phía trước tòa nhà Hoa Mỹ này, giữa cữa hàng tiện lợi và xe khoai lang ... Ở nơi này anh ấy đã nói với mình bao nhiêu lời tình tứ? Cho mình bao nhiêu cái ôm? Ánh mắt nồng cháy đó tới tận bây giờ vẫn hiện lên trong giấc mộng.

- Cô xứng sao?

Tràn Thuật mỉm cười lặp lại:

Vẫn là giọng nói nhẹ như không ấy, phảng phất đang nói một chuyện chẳng đáng kể gì. Vẫn là vẻ mặt trào phúng một cách nhẹ nhàng, không hề cay nghiệt, nhưng lại càng khiến Lăng Thần đau như cắt thịt.

- Trần Thuật, sao anh lại biến thành như thế này?

Lăng Thần thực sự không dám tin vào mắt nhìn, con người này càng lúc càng xa lạ:

- Biến thành thế nào?

- Anh ...

Lăng Thần ngần ngừ nửa ngày trời, nhưng không có cách nào định nghĩa chính xác Trần Thuật bây giờ:

Trần Thuật đúng là thay đổi rồi.

Trở nên gai góc, trở nên hung ác, trở nên bạc tình, trở nên vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn.

Nhưng chẳng lẽ mình không thay đổi sao?

Một nữ nhân đã "thay đổi" trước, có tư cách gì đi chỉ trách một nam nhân thay đổi.

- Em biết anh hận em.

Lăng Thần cố sức bình tĩnh nói:

- Cũng hận Vương Tín, hận Hoa Mỹ, hận tất cả đã trải qua.

- Cô xứng sao?

Trần Thuật vẫn chỉ nói ba chữ đó:

Lăng Thần lần đầu tiên biết được, ba chữ đơn giản lại có thể gây cho người ta sát thương lớn như vậy.

Trần Thuật tiếp tục:

- Vương Tín xứng sao? Hoa Mỹ xứng sao?

Lăng Thần có cảm giác muốn trào nước mắt.

- Còn nữa, đừng có đem cô với Vương Tín đặt vào những chuyện ta đã trải qua ... Cô là cô, Vương Tín là Vương Tín, chuyện tôi trải qua vẫn là của tôi. Cho dù có loại trừ đoạn cuộc sống có hai người, tôi vẫn còn có Đại Hải, có Như Ý, có rất nhiều bạn bè người thân, bạn học đồng nghiệp, có quán mỳ của Lão Gia , có những bộ phim tôi đã xem, con đường tôi đã đi, chúng vẫn mỹ hảo như thế, chỉ có cô là biến thành xấu xí.

Trần Thuật đưa mắt nhìn quanh như muốn thu hết cuộc sống muôn máu vào mắt:

- Tần Thuật, em biết em có lỗi với anh.

Lăng Thần hơi cúi đầu:

- Cô đúng là có lỗi với tôi thật.

Trần Thuật cười:

- Cô đang xin lỗi tôi đấy à?

Lăng Thần lấy hết dũng khí nói một lời cô thấy còn nợ Trần Thuật:

- Xin lỗi, đáng lẽ em nên tạm biệt anh đàng hoàng.

- Xin lỗi thì tôi nhận, tạm biệt đàng hoàng thì miễn đi, nói như là cô tạm biệt tôi chứ không phải cô phản bội vậy, cô dám nói mình chưa lên giường với Vương Tín trước khi chia tay tôi không, hai người thậm thụt sau lưng tôi bao lâu rồi. Đem so ra, tôi thích loại hành vi lén lén lút lút dọn dẹp đồ đạc của mình rồi biến mất một cách âm thầm hơn, nhìn có vẻ dứt khoát, không chút lưu luyến. Chứ cô mà vừa khóc vừa nói em không nỡ rời anh, nhưng em có nam nhân khác rồi thì thế mới là làm người ghê tởm.

- Với lại, nếu cô âm thầm bỏ đi tôi còn có thể sinh ảo tưởng, nghĩ rằng cô không phải không thích tôi nữa, không phải là muốn chia tay với tôi, không phải là đổi lòng thích nam nhân khác ... Cô chỉ biết thành một người mất trí quên mất đường về, Lăng Thần của tôi vẫn còn ở đâu đó ngoài kia.

Lăng Thần càng nghe mặt càng tối sầm:

- Trần Thuật, anh, anh tôn trọng người khác một chút.

- Vậy thì phải xem đối diện với tôi là ai chứ/

- Anh ...

Lăng Thần giận tới ngón tay chỉ Trần Thuật run bần bật tới không nhắm đúng vào mục tiêu nữa:

- Lăng Thần, chẳng lẽ cô còn chưa hiểu à?

Trần Thuật khẽ thở dài:

- Tôi không hận cô, Vương Tín hay là Hoa Mỹ ... Tôi và các người không có quan hệ gì hết, chỉ có lập trường.

Lăng Thần không cam tâm chất vấn, không hiểu vì sao, cô không muốn nhìn thấy Trần Thuật nữa, muốn quên y đi, đồng thời cô sợ bị Trần Thuật coi như xa lạ:

- Nếu không có quan hệ gì, vì sao anh lại hết lần này tới lần khác nhắm vào em, nhằm vào Vương Tín và Hoa Mỹ? Chuyện lần trước của Trương Thục là thế, anh vì báo thù, lấy đi bao nhiêu tiền chưa nói, còn ép Trương Thục trong vòng một năm không được tiếp nhận lịch trình, anh có biết đả kích Hoa Mỹ lớn thế nào không?

- Lớn thế nào?

- ...

- Nói ra cho mọi người vui vẻ chút.

- ....

Trần Thuật mất cả hứng, sao nữ nhân này lại biến thành câm thế, không phải trước đó còn nói nhiều lắm à?

Thật là cái cần nói thì không nói, toàn nói cái gì đâu.

- Anh nói chúng ta chỉ có lập trường là lập trường gì?

Lăng Thần cắn răng hỏi:

- Lập trường của các ngươi là Hoa Mỹ, của tôi là Đông Chính.

- Đông Chính bảo anh công kích Hoa Mỹ bọn em à?

- Không.

Trần Thuật lắc đầu, mệt mỏi, đây là cuộc nói chuyện rất mệt hỏi, chủ đề cứ vòng đi vòng lại, cô gái này vẫn ngốc như thế không hiểu nỏi lời y nói, không như cô ấy, mỉm cười:

- Lập trường làm việc ở Đông Chính khiến tôi vì nó mà đòi lại công đạo, vì người vô tội mà muốn một câu trả lời.

- Bọn em làm gì mà anh muốn tới Hoa Mỹ đòi công đạo?

- Cô chắc là muốn bàn bạc ở đây chứ, nếu cô muốn tì cũng được thôi.

Trần Thuật vừa mở cặp mang theo người vừa nói:

- Nếu cô chắc lời mình có tác dụng, cô có thể đại biểu cho Hoa Mỹ ... Đồng thời không lo chuyện này bại lộ ảnh hưởng tới Hoa Mỹ và danh dự của nghệ sĩ nào đó ...

Lăng Thần sợ y nói trước chỗ đông người lọt vào tai ai đó, quát:

- Trần Thuật:

Trần Thuật nhíu mày:

- Cô phải gọi tôi là tổng giám Trần, hoặc là anh Trần Thuật ... Chỉ có người thích tôi hoặc hận tôi mới gọi thẳng tên tôi, cô thuộc loại nào?

0.44480 sec| 2424.344 kb