Bạch Khởi Nguyên đi mất rồi.
Đi như một con hổ lên cơn điên, hắn sợ mình không đi thì không cách nào khống chế bản thân cho một cú đấm hết sức vào cái mặt Trần Thuật.
Đằng Vân chạy chậm theo sau, vừa chạy vừa quay đầu nhìn Trần Thuật, mắt mở to đầy kinh ngạc.
Tĩnh Tĩnh nãy giờ đứng im thin thít một bên, thậm chí cố gắng co thân thân to béo của mình vào thật nhỏ, chỉ sợ người ta nhìn thấy mình. Nhưng Bạch Khởi Nguyên đi xa rồi nhảy cẫng lên, ôm lấy cánh tay Trần Thuật:
- Tổng giám Trần, anh thật lợi hại, nói cho Bạch gia á khẩu luôn ... Anh biết không, vừa rồi tim em đập bình bịch như muốn nhảy ra ngoài, sợ chết đi được. Tổng giám Trần, sau này anh là thần tượng của em ...
- Hả, không phải hôm qua đã nói anh là thần tượng của em à?
- Hôm qua còn có chút dao động, sau này sẽ không như thế nữa.
Trần Thuật không tin:
- Thôi đi, sợ là một cái bánh ga tô đã làm em thay đổi rồi đấy.
- Không đâu.
Tinh Tinh cười hì hì:
- Ít nhất phải hai cái.
Trần Thuật bật cười, khẽ búng trán Tĩnh Tĩnh một cái rồi quay vào phòng bệnh, Khổng Nhược Khuê ngồi dựa lưng vào thành giường chờ đợi nãy giờ:
- Bị bắt nạt hả?
- Vì chân to, chịu chút ủy khuất có đáng gì.
Trần Thuật mỉm cười, không ngạc nhiên vì Khỏng Nhược Khuê có thể đoán ra tình hình ngoài đó:
Khổng Nhược Khuê mặt đanh lại, giọng lành lạnh:
- Xem ra tôi tỏ thái độ còn chưa đủ rõ ràng rồi.
Trần Thuật chỉ đống đồ lỉnh kỉnh Bạch Khởi Nguyên mang tới:
- Như thế còn chưa đủ biểu đạt rõ ràng sao? Tôi nhìn mà cũng có chút không đành lòng rồi.
- Anh không hiểu.
Khổng Nhược Khuê khe khẽ lắc đầu:
- Thích là thích, không thích là không thích. Nếu như không thích một người thì nhất định phải nói rõ ràng cho người đó, đừng để người ta ôm chút kỳ vọng nào. Như thế tốt cho mình, cũng là tốt cho người ta. Nói rõ rồi, sau này mới có thể làm bạn bè được, nếu không nói cho rõ, ngay cả bạn bè cũng không làm được.
Trần Thuật rất tán đồng lời này:
- Nhưng mà đại bộ phận mọi người không tiếp nhận đạo lý này. Vừa muốn hưởng sự ôn nhu của người ta, lại không muốn xả thân nuôi hổ ... Cho nên cuối cùng bị hổ làm thương ...
Mắt Khổng Nhược Khuê sắc lẻm:
- Anh nói cái là hổ.
- Bạch Khởi Nguyên, vừa rồi bỏ đi rất hùng hổ.
Tinh Tinh gật đầu ngay:
- Đúng thế, Bạch gia đi oai phong lắm, như con hổ lớn.
- Lắm mồm.
Khổng Nhược Khuê mắng Tĩnh Tĩnh, có một vài lời bọn họ có thể nói, nhưng Tĩnh Tĩnh tuyệt đối không thể nói, nếu chẳng may truyền ra ngoài, cô cũng chẳng bảo vệ nổi, thậm chí phải tự mình đuổi việc Tĩnh Tĩnh:
Tĩnh Tĩnh cũng biết mình lỡ lời, lè lưỡi một cái, vội chạy đi đun nước pha trà.
Khổng Nhược Khuê mát mẻ:
- Tổng giám Trần nhìn chuyện tình cảm thấu triệt như thế, chắc trước kia từng trải lắm.
- Tôi chỉ cảm khái thôi, chẳng trách bạn gái cũ của tôi lại chia tay dứt khoát như thế, thì ra là bảo vệ tôi.
Trần Thuật nhũn vai lấy di động ra:
- Có lẽ là trước giờ tôi luôn hiểm lầm cô ây? Hay là tôi nên nói một câu cám ơn nhỉ.
- Được đấy.
Hàng mi dài của Khổng Nhược Khuê rũn khẽ, lười nhác nói:
- Gọi đi, lễ nhiều không ai trách.
Trần Thuật cất máy:
- Thôi, tôi xóa số của cô ấy lâu rồi.
Khổng Nhược Khuê thái độ thay đổi như cướp, cười đến là rạng rỡ:
- Coi như anh thông minh.
Trần Thuật kéo ghế ngồi xuống bên giường, đưa tập tài liệu tới:
- Trước tiên cô xem cái này đi.
Khổng Nhược Khuê lật xem tài liệu và hình ảnh, mày tức thì nhíu lại, biết ngay Trần Thuật đang nói tới chuyện gì:
- Cô ta có hiềm nghi à?
- Không phải là hiềm nghi, mà cơ bản đã xác định rồi.
- Ở hiện trường quay chụp, miệng cô ta ngọt sớt, gọi một câu Khuê tỷ, hai câu Khuê tỷ đến là thân thiết, vậy mà không ngờ sau lưng giờ trò độc ác như vậy ...
Khổng Nhược Khuê nhìn cái chân bó bột:
- Không chân thành với nhau chút được sao, ghét thì cứ ghét đi.
- Không chắc là do yêu ghét, nhưng lợi ích thì chắc rồi, cái bánh lớn như thế, có ai không động lòng chứ?
Khổng Nhược Khuê gật tài liệu lại không xem hết, với cô thế là đủ rồi:
- Hừ, nếu như bọn chúng muốn, tôi dứt khoát không cho.
- Phía sau còn ít nữa.
Trần Thuật rất thích thái độ này của Khổng Nhược Khuê, rất thật, không giả dối gì, nhắc:
- Không cần xem nữa, anh xem là được rồi.
- Vậy cô có gì muốn hỏi không?
- Không, tôi biết anh sẽ xử lý tốt.
Trần Thuật câm nín, cô gái này cũng lười quá đi, phải có trách nhiệm chút đi chứ.
Đúng lúc này cửa bị người ta đẩy ra, một nam nhân trung niên đeo kính hỏi:
- Xử trưởng Trương ở đây phải không?
Trần Thuật lập tức cảnh giác đứng dậy che chắn Khổng Nhược Khuê, đi tới định đóng cửa:
- Không phải, anh nhầm phòng rồi.
- Khổng Khuê ...
Quá muộn, nam nhân đó kêu lên, tức thì nhanh như chớp ở đâu có hai người cầm máy ảnh nhảy ra chĩa vào phòng bệnh chụp lia lại:
- Ra ngoài.
Trần Thuật cả kinh, vội vàng quát lớn ngăn cản:
- Ra ngoài ngay, ai cho các anh vào chụp ảnh.
Biết đám phóng viên này chưa chịu từ bỏ, không ngờ chúng dùng thủ đoạn thô lỗ như vậy.
- Khổng Khuê ở đây này ...
- Tìm thấy rồi ... Chụp đi.
Ba nam nhân kia bất chấp bị ngăn cản, như đám sói đói khát máu, điên cuồng chụp ảnh, thậm chí có người còn chĩa về phía Trần Thuật chụp, lấy bối cảnh là phòng bệnh cùng với Khổng Nhược Khuê ở phía sau, cả phòng chỉ có hai người ... Nam nhân đó chụp xong bức ảnh đó mừng rỡ, tốt rồi, trở về gia công một chút là có tin hot đưa lên trang nhất.
Còn sự thật à?
Bọn họ không quan tâm, bọn họ chỉ cần biết làm sao thu hút được càng nhiều người đọc càng tốt là được, nếu không làm sao bị gọi là lũ chó săn tin.
- Tôi bảo các anh ra ngoài, các anh không nghe thấy à?
Trần Thuật một mình ngăn cản ba người hết sức vất vả, ba tên kia cứ như uống thuốc kích thích, tay chụp ảnh, chân tiến tới, làm Trần Thuật liên tục lùi lại:
Đấy là còn may mà y ngày ngày chăm chỉ rèn luyện sức khỏe đấy, nếu yếu hơn chút thôi là bị chúng xô ngã lăn ra rồi.
- Ê, người anh em, trách chỗ, tránh chỗ chút ...
Tên béo thấy dùng thể trọng éo không được còn mặt trơ trán bóng quát bảo Trần Thuật tránh ra, máy ảnh chĩa thẳng về phía Khổng Nhược Khuê ngồi trên giường không di chuyển được, nhưng vì bị Trần Thuật ngăn cản, không thể chụp được một bức ảnh rõ ràng, bực dọc:
- Đều vì miếng ăn cả mà, làm khó nhau ghê thế.
- Đúng thế, tránh ra cho chúng tôi chụp vài bức ảnh đi, xong sớm về sớm ....
Tên phụ họa đeo kính này tên là Lưu Tân, phóng viên của một tờ báo giải trí nhỏ, hai ngày qua Khổng Nhược Khuê bị thương nằm viện truyền bá xôn xao, sau đó vì bài viết cám ơn trên weibo của cô đạt được kỷ lục tương tác chưa từng có, càng đẩy sự việc lên cao ...
Nhưng đều là tin cũ rồi, hơn nữa Khổng Nhược Khuê xưa nay sống quá kín tiếng, nên không có bức hình nào khác khi cô nằm viện truyền ra.
Làm người ta ngứa ngáy.
Thế nên có thể tưởng tượng được lúc này nếu ai có được một bức ảnh của Khổng Nhược Khuê sẽ có giá trị cỡ nào.
Có điều chuyện này không phải dễ dàng, Khổng Nhược Khuê ở trong phòng vip, cả tòa lầu bị bảo an canh phòng nghiêm ngặt. Đám phóng viên bọn họ nghĩ đủ mọi cách mà không đột phá được phòng tuyến.
Tình cờ Lưu Tân có một người bạn bị bệnh cũng ở trong phòng vip, thế là vội vàng liên hệ với người bạn đó, nói là nghe bảo anh bị bệnh, tôi muốn qua thăm một chút. Người bạn đó tất nhiên vui vẻ liên lạc với bảo an cho người đi qua.
Lưu Tân thăm bạn xong liền tìm kiếm phòng bệch của Khổng Nhược Khuê, hắn đi từng phòng một đẩy cửa hỏi một câu :" Có phải xử trưởng Trương ở đây không?"
Chiêu này quả nhiên là hiệu nghiệm rốt cuộc tìm thấy Khổng Nhược Khuê rồi, không ngờ bị nam nhân này ngăn cản quyết liệt, làm hắn bực mình.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo