- Tổng giám Trần, cuối cùng anh cũng tới.
Khổng Nhược Khuê tỏ ý không vui, trừng mắt hung dữ mắng Trần Thuật, chỉ trích:
- Anh đếm đi, tôi gửi cho anh bao nhiêu tin nhắn rồi, bụng tôi đói suốt từ sáng đấy, anh có biết không hả, sao bây giờ mới mang sa lát tới? Có phải anh cố ý không cho tôi ăn cơm không?
- A, Tiểu Khuê đói rồi à?
Đằng Vân vội mở hộp giữ nhiệt, lấy cơm lạp xường gói lá sen, niềm nở nói:
- Trước tiên ăn ít cơm đã, chị biết em thích mà.
- Chị Đằng Vân, thực sự không cần, tôi muốn ăn chút thanh đạm.
- Thanh đạm thì húp canh, vậy uống ccanh đi, canh trùng thảo rất thanh đạm, Khởi Nguyên còn chưa về đã gọi điện thoại tới căn dặn chị đặt trước rồi.
Đằng Vân nói tía lia không để Trần Thuật có cơ hội xen vào:
- Tôi không ăn canh trùng thảo, ghê lắm, càm giác như nhìn thấy giun ấy ...
- Vậy ăn miếng bánh ga tô đi.
- Ngấy lắm.
- Hoa quả nhé, đúng rồi, chúng tôi còn mang tới hoa quả .... Chị gọt hoa quả cho em ...
Đằng Vân nhanh nhẹn mở đống túi lớn túi nhỏ xung quanh:
- Chị Đằng Vân, không cần đâu.
Khổng Nhược Khuê vẫy tay với Trần Thuật, gọi y tới gần bên cạnh:
- Tôi ăn chút sa lát là được rồi. Chân bó bột thế này không hoạt động được, nếu ăn uống bừa bãi, đợi khi ra viện thì sao? Còn mặt mũi nào mà nhìn ai nữa.
Trần Thuật thấy hơi ấm lấp đầy lồng ngực, đi tới mở hộp sa lát ra, rất đơn giản, ít rau, cà chua bi, dưa chuột mà thôi, thực sự là nghèo nàn vô cùng, đến bản thân y cũng xấu hổ, đã thế còn năm lần bảy lượt quên mất nữa.
Khổng Nhược Khuê lấy cái tăm xiên miếng dưa chuột xanh xanh vàng vàng, cho vào miệng nhai rốp một cái ngon lành, gật gù khen:
- Ừm, hôm nay sa lát được đấy, tổng giám Trần phải giữ phong độ nhé.
- Được.
Trần Thuật nhìn cô gái trước mắt ăn sát lát có mấy đồng mình mua, không hiểu sao mũi cay cay, cảm giác muốn khóc:
Là người tinh tế mẫn cảm như vậy, Trần Thuật sao không hiểu thâm ý của cô gái đó qua hành động rất nhỏ này.
Cô ấy từ chối canh trùng thảo, từ chối cơm lá sen, từ chối cả món bánh ga tô mà cô thích nhất, lại chọn món sa lát mà mình mang tới.
Chẳng lẽ thực sự vì món sa lát này ngon ư, không phải thế.
Vì cô gái ấy hết lòng bảo vệ tôn nghiêm của mình, bảo vệ thể diện cho mình, để y không quá thảm hại.
Cô ấy hi vọng bọn họ có thể bình đẳng, coi y là một nam nhân, chứ không phải là cấp dưới, không phải là người chịu ơn mình.
Y không cô đơn, vì có một cô gái sóng vai bên y.
Nhìn Khổng Nhược Khuê ăn từng miếng sa lát lớn, ăn như đói ngấu rồi, ăn mất cả hình tượng, lần này tới lượt Bạch Khởi Nguyên không trấn định được nữa.
Hắn không tin Khổng Nhược Khuê vì giữ dáng mà từ chối canh trùng thảo và cơm lá sen, càng không tin Khổng Nhược Khuê vì ngấy mà từ chối bánh ga tô .... Khổng Nhược Khuê mà để ý mấy chuyện đó thì có chạy tới quán mỳ tồi tàn kia ăn bát mỳ lòng nổi mỡ lềnh phềnh không? Có ăn bánh ga tô nhiều tới mức làm nó thành cửa hiệu nổi tiếng khắp Hoa Thành không?
Nguyên nhân thực sự không phải ở món ăn, mà là ở người mang tới.
"Tên khốn đó, y dựa vào cái gì chứ?" Bạch Khởi Nguyên phẫn nộ hét lên trong lòng.
Khi mình quen Khổng Nhược Khuê, chẳng biết là y còn là thằng nhãi ranh vắt mũi chưa sạch đang nghịch bùn ở đâu kìa.
Khi mình và cô ấy phối hợp ăn ý trên phim ảnh, không biết y đang ở trường học trêu ghẹo nữ sinh nào.
Mình, chính mình, một tay mình đã đưa cô ấy từ một người mới trong nghề thành nghẹ sĩ hàng siêu cấp có sức ảnh hưởng cả khu vực Châu Á. Chính mình giúp cô ấy công thành danh toại, đi cùng cô ấy từ Thượng Hải tới Bắc Kinh, từ Berlin tới Cannes ... Còn y, y đã làm gì cho cô ấy chứ?
Chẳng phải có câu nhất kiến chung tình không bằng người sớm chiều bầu bạn sao? Mình mới chính là người sớm chiều ở bên cô ấy.
Còn y, chẳng qua mới xuất hiện trong cuộc đời cô ấy hơn một tháng mà thôi, mà đánh chết Bạch Khởi Nguyên không tin Khổng Nhược Khuê lại nhất kiến chung tình với Trần Thuật.
Vậy thì rốt cuộc vì sao?
Giới giải trì này cho dù là nơi mỹ nữ soái ca tụ họp, muôn hình vạn dạng, Bạch Khởi Nguyên vẫn là người nổi bật trong đó, mặc dù không thể nào đưa ra xếp hàng chuẩn xác cho dung mạo, Bạch Khởi Nguyên là nam nghệ sĩ được yêu thích nhất Châu Á bốn năm liên tiếp, được chính nữ minh tinh trong nghề bỏ phiếu kín chọn làm nam nhân được mong đợi hẹn hò nhất trong dịp Lễ tình nhân.
Vậy mà còn chưa đủ chứng tỏ giá trị của hắn sao?
Khổng Nhược Khuê không nhất kiến chung tình với hắn thì cái tên dung mạo ở mức bình thường này dựa vào cái gì?
Càng làm hắn khó chịu hơn nữa là ánh mắt của Đằng Vân nhìn mình.
Ánh mắt đó có đồng tình, có thương hại ... Mình, Bạch Khởi Nguyên lại được một trợ lý thương hại à? Đó không phải thứ hắn cần.
Khổng Khuê, em giữ tôn nghiêm cho y, chẳng lẽ Bạch Khởi Nguyên này lại không cần tôn nghiệm à?
Mình là Bạch Khởi Nguyên mà, là Bạch Khởi Nguyên nổi danh.
- Tiểu Khuê, không ăn thế được đâu, em đã bị thương thì phải tẩm bổ một chút mới được. Hôm nay em chưa ăn thứ gì dinh dưỡng, chỉ ăn chút rau thế này không đủ chất, lại còn dễ bị đau bụng.
Bạch Khởi Nguyên dù trong lòng nổi sóng cồn, ngoài vẫn ôn như chu đáo khuyên:
- Đừng bướng bỉnh, người bệnh phải cho ra dáng người bệnh.
- Sáng nay em đã ăn một bát cháo rồi.
Khổng Nhược Khuê trả lời:
- Thế cũng không được, trước khi ăn rau sống nên uống ít canh nóng làm ấm dạ dày.
- Dạ dày em luôn ấm áp.
- Em ...
Bạch Khởi Nguyên còn định khuyên, nhưng không nói được nữa, vì trong thời gian đó Khổng Nhược Khuê đã ăn hết hộp sa lát rồi.
Ăn tới một cái lá cũng không còn, chỉ còn lại cái hộp trắng thê thảm còn sót lại.
"Có ngon đến vậy không?" Bạch Khởi Nguyên kêu rên trong lòng.
Trần Thuật lấy giấy ăn ra đưa cho Khổng Nhược Khuê, chỉ khóe môi cô:
- Chô này còn dính dầu sa lát.
- Thế à?
Khổng Nhược Khuê thè lưỡi ra, liếm một cái hết sạch luôn:
Trần Thuật trố mắt.
Bạch Khởi Nguyên cũng trố mắt.
Thực ra là cả phòng cùng trố mắt không tin.
Khổng đại tiểu thư, cô là minh tinh, là thần tượng, là tiểu tiên nữ vô số người theo đuổi đấy ... Sao cô không biết chú ý hình tượng một chút nào thế hả? Cô dùng lưỡi liếm thức ăn trước mặt bao người như thế ... Rất mê người đấy biết không.
Khổng Nhược Khuê lúc này mới nhận ra hành vi của mình không ổn, đóa mây hồng bùng lên, lan tỏa khắp khuôn mặt, trừng mắt với Trần Thuật một cái:
- Làm gì có.
Cũng chẳng biết vì sao, ở trước mặt Trần Thuật, cô luôn rất dàng đánh rơi lớp ngụy trang, không cần phải ngồi thẳng lưng, không cần cười không lộ răng, không cần phải ăn nói nhỏ nhẹ nhã nhặn .... Muốn nói gì là nói, muốn ăn gì là ăn. Giống như khi còn nhỏ vậy, toàn bộ hình tượng mất sạch, cho nên giờ nhặt về cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Nhưng mà cô quên mất bên cạnh còn có người ngoài.
- Đúng là không có.
Trần Thuật đành nói xuôi theo ý chân to, che đậy cho cô:
- Chắc là tôi nhìn nhầm.
- Cái gì mà chắc, rõ ràng anh nhìn nhầm.
Khổng Nhược Khuê được nước lấn tới:
- Đúng đúng đúng, hôm qua tôi thức khuya quá, nhắn không tốt cho lắm, do tôi không nhìn kỹ.
Trần Thuật gật đầu mất cả liêm sỉ, chân to người ta nói gì thì là thế đó, huống hồ vừa rồi còn che chở mình như thế, chịu chút ủy khuất có là gì, bảo y ... Mỗi ngày mua hai hộp sa lát cũng không thành vấn đề:
Hôm nay, y chính thức thành fan não tàn của cô gái này.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo