Bên cửa sổ thủy tạ, hai mỹ nữ xinh đẹp ngồi đối diện nhau, một mang vẻ nóng bỏng của Địa Trung Hải, một mang nét thùy mỵ vùng Giang Nam, thu hút không ít ánh mắt người khác.

- Tổng giám đốc Vương tôn trọng lựa chọn của ông Franco, khi tôi đi anh ấy còn dặt tôi, dù thế nào cha con anh ấy vẫn là bạn tốt của ông Franco, chuyện công tác thế nào không ảnh hưởng tình cảm cá nhân.

Lang Thần cố gắng tạo dựng bầu không khí thật nhẹ nhàng thân thiện, khéo léo tiêu trừ mọi ảnh hưởng tiêu cực của sự kiện này có thể gây ra, sau đó đi vào chủ đề chính, lấy tư cách riêng tư, tỏ vẻ như cô gái hiếu kỳ:

- Chỉ là tôi rất tò mò, rốt cuộc xảy ra chuyện gì lại có sự thay đổi này?

- Ôi, ngày hôm đó đúng là một cơn ác mộng.

Miya làm động tác khoa trương:

- Mọi chuyện vốn diễn ra đúng dự kiến của chúng tôi, bên kia rõ ràng muốn giải trừ hợp đồng một cách êm ắng. Đột nhiên gặp phải một người ... người này ...

Lăng Thần thầm nghĩ tổng giám đốc đoán đúng rồi, quả nhiên có người chen ngang:

- Người này là ai?

- Một đối thủ đáng sợ.

Miya đưa ra một đánh giá rất cao:

- Đây là đánh giá của ngài Franco trước khi lên máy bay, dặn tôi nếu có tiếp xúc phải cẩn thận, tôi rất tán đồng.

Ngay cả Franco cũng đánh giá như vậy, xem ra người này đúng là đáng gờm, hay là cao tầng Đông Chính ra mặt? Lăng Thần suy đoán:

- Có nhân vật lợi hại thế sao?

- Chúng tôi mang theo hợp đồng giải trừ tới, chỉ cần Khổng Khuê ký tên lên đó là mọi chuyện sẽ kết thúc. Chúng tôi sẽ lựa chọn người của Hoa Mỹ làm người đại diện, CE không cần phải điều chỉnh kế hoạch tuyên truyền, giải thoát khỏi cô nghệ sĩ lười biếng đó ...

Miya giọng rất bức xúc.

Nguồn cơn chuyện này đúng là một phần do sự "lười biếng" của Khổng Nhược Khuê gây ra, Hoa Mỹ chỉ là nhắm thấy thời cơ nhảy vào tranh đoạt thôi, ai chẳng làm thế, Lăng Thần không thấy có vấn đề đạo đức nào trong chuyện này phụ họa:

- Tôi cũng nghe người ta bàn tán, nói cô ấy là sát thủ kịch bản, mười cái vào tay thì hết chín bị ném vào thùng rác. Người ta đại minh tinh, cao giá lắm.

Theo nghiên cứu tâm lý cho thấy, cùng nói xấu người thứ là cách nhanh nhất kéo gần quan hệ hai người, Lăng Thần chịu khỏ bỏ công sức nghiên cứu ở mặt này.

- Đâu chỉ cô ta là minh tinh, làm cao quá mức, kén kịch bản đã đành đi, chúng tôi có giới thiệu cho cô ta vài tiết mục giải trí, cô ta cũng từ chối ...

Miya quả nhiên cùng Lăng Thần chỉ trích Khổng Nhược Khuê một hồi:

- Miya, rốt cuộc người kia làm gì, tôi biết ông Franco là nhân vật rất lợi hại tung hoành thương trường bao năm, sao lại để chuyện sắp thành hỏng được?

Lăng Thần kéo chủ đề trở lại:

- Người đó như ma quỷ đọc thấu suy nghĩ của người ta vậy, cô tin được không, ngài Franco chỉ lỡ lời một câu thôi mà bị y nhìn ra toàn bộ ý đồ của chúng tôi, thậm chí biết chúng tôi đã tìm được người đại diện.

Miya cầm cốc cà phê lên uống ngụm lớn như để áp nỗi sợ xuống, kể lại chi tiết chuyện xảy ra chiều hôm đó:

Lăng Thần chỉ nghe kể lại mà cũng chấn động, người đó dám đuổi cả Franco? Nếu không phải Miya kể, ai mà tin được:

- Cô Vương Thiều đó thật lợi hại.

- Vương Thiều?

Miya nghĩ một lúc mới nhớ ra Vương Thiều là ai, lắc đầu xem thường:

- Cô ta chỉ biết vẫy đuôi làm ra vẻ đáng thương, liên tục gọi điện khẩn cầu chúng tôi.

- Không phải Vương Thiều sao?

Nhận lấy cốc cà phê từ phục vụ viên, Lăng Thần hỏi nhỏ, cũng đã biết không phải Vương Thiều song vẫn giả vờ, đây cũng là thủ đoạn cô quen dùng, giả ngốc, như thế đối phương tiết lộ nhiều chuyện hơn là cố tỏ ra thông minh hơn người ta:

- Trần Thuật.

Miya trả lời:

- Đó là nam nhân trẻ tên Trần Thuật.

Choang!

Cốc cà phê trong tay Lăng Thần rơi xuống đất vỡ tan tành, cà phê nóng nguyên đổ lên chân mà cô cũng không có chút cảm giác nào.

- Chị không sao chứ?

Phục vụ viên vừa đưa cà phê cho khách chưa đi được mấy tiếng đã nghe thấy tiếng vỡ, còn tưởng rằng mình đặt cốc không vững nên làm cốc rơi, sợ tới mặt trắng bệch, rối rít chạy tới quỳ xuống lấy khăn tay muốn lau cho Lăng Thần:

Khách ở nơi này đều có thân phận, chỉ sứt cái móng tay thôi, cô không đền nổi:

- Tôi không sao ...

Lăng Thần hoàn hồn, mặt vẫn trắng bệch:

- Không sao, không phải lỗi của cô, cô đi đi.

- Chị ơi, chân chị ...

- Tôi nói tôi không sao.

Giọng Lăng Thần đột nhiên cao vút lên, mắt ắc bén, khác hẳn vẻ ôn nhu thục nữ thường ngày:

- Cô không nghe thấy tôi nói gì à?

- Dạ dạ dạ ... Tôi đi ngay ...

Phục vụ viên bò dậy sợ hãi chạy ngay:

Miya cũng rất bất ngờ vì phản ứng của Lăng Thần, cô quen Lăng Thần trong bữa cơm ở nhà họ Vương, trong ấn tượng của cô, cô gái này thông minh, ưu nhã, tâm tư tinh tế, biết lấy lòng người khác mà không khiến người ta cảm thấy giả dối.

Sao bỗng nhiên thất thố thế này?

- Xin lỗi, tôi hơi bất cẩn ...

Lăng Thần thấy vẻ mặt kinh ngạc của Miya, định cười, thể hiện mình không sao, nhưng cô cố gắng thế nào cũng không thể điều khiển được cơ mặt như đang tê dại thành nụ cười hoàn mỹ mà cô luôn thể hiện.

Khóe môi đưa lên, nhưng giống vẻ mặt đáng sợ hơn là cười.

Giống như cố gắng mặc một chiếc áo thun không vừa người, kéo lên một chút thì lộ ra rốn, kéo xuống thì cổ áo siết chặt lấy làm người ta không thở nổi.

Lúc này Lăng Thần có cảm giác không sao thở nổi.

- Chân cô bị bỏng rồi.

Miya chỉ bắp chân trắng trẻo của Lăng Thần bị cà phê nóng rưới lên đã chuyển thành màu đỏ rực:

- Trước tiên xử lý đi, nếu không để lại xẹo đấy.

- Không sao, cà phê nguội ấy mà.

Đúng thế, Lăng Thần không cảm thấy chút nóng nào, vì chút đó làm sao mà so được với nỗi đau khác lớn hơn ở trong lòng:

Đó là một cái tên vừa quen thuộc vừa xa lạ, như mỗi lưỡi gươm vào lúc bất ngờ nhất chém toạc lồng ngực cô, đâm vào tận tim.

Cơn đau đó làm cô mất đi cảm giác, làm toàn thân cô run rẩy.

Nó cũng là một tấm gương, cô soi vào đó nhìn thấy gương mặt xấu xí của mình đáng khinh bỉ của mình, cho dù đắp lên người bao trang sức quần áo hoa lệ cũng không che dấu được.

Lăng Thần sao không biết lựa chọn của mình gây tổn thương lớn thế nào cho Trần Thuật, sao không biết dù cô dùng bao lý lẽ bao biện cho bản thân thì đó vẫn là sự phản bội.

Cô đã cố gắng hết sức để quên đi, che đậy nó bằng vẻ ngoài hoàn hảo, thế giới này đều như vậy không phải sao? Rất nhiều người đều làm thế không phải sao? Ngay cả nữ minh tinh trước mặt luôn long lanh rực rỡ, còn không phải đánh đổi được từ trên giường?

Cô chỉ lựa chọn thứ tốt hơn thôi mà.

Nếu cho cô chọn lại, cô vẫn lựa chọn như thế, thậm chí còn lựa chọn sớm hơn.

Miya đánh giá vẻ mặt của Lăng Thần một lúc, từ bỏ khuyên nhủ:

- Có cần tôi gọi giúp cốc cà phê khác không?

- Cà phê đổ rồi, vậy thì uống trà vậy.

Lăng Thần cắn răng nói, ánh mắt nhìn cốc cà phê vỡ tan như chất chứa đầy thù hận với nó, ngực phập phồng thở dốc một hồi, sắc mặt dần điều chỉnh lại, vẫy tay gọi phục vụ:

- Cho tôi một ấm hồng trà.

- Vâng ạ, chị đợi một chút.

Phục vụ viên khom người đáp một tiếng rồi chạy đi thật nhanh:

Lăng Thần nở nụ cười như chưa từng có chuyện gì:

- Ngại quá, chúng ta tiếp tục đi.

- Vừa rồi chúng ta nói tới đâu rồi nhỉ?

0.50822 sec| 2405.211 kb