Trần Thuật không hề rảnh rỗi, bảo Vương Thiều lấy hợp đồng đại diện ký với CE ra, nghiễn cứu thật tỉ mỉ một phen, sau đó yên tâm vỗ hợp đồng:
- Trước đó tôi không biết điều khoản cụ thể của hợp đồng cho nên không tự tin, giờ thấy phòng pháp luật của Đông Chính làm việc rất tốt, điều khoản ràng buộc quy định tỉ mỉ rõ ràng, CE muốn giải trừ hợp đồng không muốn là được, càng chứng tỏ thái độ hùng hổ vừa rồi của họ chỉ là chính sách gây áp lực để lợi dụng lúc chúng ta đang bàng hoàng ký vào hợp đồng giải trừ kia.
Vương Thiều thầm mắng trong lòng, cậu chưa xem qua hợp đồng đã chửi mắng người ta như con cháu, nếu mà sớm xem hợp đồng còn chẳng phải xé xác người ta ra à?
Kỳ thực Trần Thuật còn không có cả tư cách xem hợp đồng này, nhưng Khổng Nhược Khuê thiên vị y một cách vô lý rồi, cho nên Vương Thiều không ngốc nghếch đi chống đối cả hai người họ.
Một thì âm hiểm xảo trá tàn độc, đương nhiên đó là đánh giá của Vương Thiều về Trật Thuật, còn Khổng Nhược Khuê thì càng khỏi nói, dù quan hệ hai bên tốt đến đâu cũng không thay đổi sự thực cô chỉ là người làm công cho người ta.
Trần Thuật hơi nhéo cằm:
- Khổng Khuê, khi đó cô ngã thế nào?
- Khi đó tôi vừa mới hoàn thành một cảnh chụp, tôi rời hồ hồ bơi, không may dẫm vào vết nước chưa lau ... Cho nên ngã xuống, chân đập vào thành bề bơi còn người thì rơi vào trong bể bơi ...
Khổng Nhược Khuê hồi tưởng lại cảnh khi đó mà chưa hết sợ, khi đó chỉ là chân cô đập vào thành bề bơi thôi đấy, chứ nếu là lưng hay đầu thì hậu quả quá kinh khủng:
Nhất là lúc ngã xuống nước, cô đau tới không bơi được, chìm sâu xuống nước, hai tay quờ quạng không vớ được bất kỳ thứ gì, dù chỉ diễn ra mười mấy giây ngắn ngủi, nhưng trải nghiệm đó đủ khiến cả đời không quên.
- Không phải đây là kiến thức cơ bản sao, đội ngũ quay phim đã làm việc với CE thì phải rất có kinh nghiệm về việc này rồi mới phải chứ, sao lại để sót vũng nước tới mức khiến người ta trượt ngã? Còn nữa cô lên hồ bơi phải có trợ lý đỡ mới phải chứ.
Trần Thuật nhíu mày, quay chụp quảng cáo không phải nhẹ nhàng như người ngoài nghĩ, nhất là quay chụp ở bể bơi, rất tốn sức:
Khổng Nhược Khuê chỉ:
- Khi đó có Tiểu Tuyết và Tinh Tinh ở bên cạnh tôi.
Tinh Tinh liên tục khom người áy náy nói:
- Vốn Khuê tỷ ở bể bơi đi lên thì em và Tiểu Tuyết tới đưa khăn tắm cho chị ấy, nhưng bọn họ gọi Tiểu Tuyết tới dặn thứ cần chuẩn bị cho giai đoạn quay chụp tiếp theo, bảo em ra xe lấy trang phục, nói là muốn tranh thủ thời tiết tốt quay xong trong ngày ... Lúc đó có rất nhiều người ở bên cạnh Khuê tỷ, em nghĩ rằng họ sẽ chiếu cố tốt cho Khuê tỷ. Không ngờ đợi em mang quần áo về thì đã xảy ra chuyện ... Đều tại em, lúc đó không nên rời khỏi chị ấy, phải lúc nào cũng ở bên cạnh chị ấy mới đúng ...
- Chuyện này không trách em.
Khổng Nhược Khuê đưa tay béo cái má phính của Tĩnh Tĩnh:
- Trước kia đã bao giờ xảy ra chuyện như vậy đâu, ai mà ngờ được chứ?
- Nhưng mà ..
- Được rồi đừng tự trách nữa.
Khổng Nhược Khuê vờ giận:
- Nếu không là chị giận đấy.
- Giờ không phải là lúc nói chuyện đó đâu.
Trần Thuật cũng vỗ mu bàn tay trấn an Tĩnh Tĩnh:
- Quan trọng nhất là chúng ta phải làm rõ, vì sao Khổng Khuê lại ngã?
Vương Thiều chấn kinh bước tới hỏi gấp:
- Tổng giám Trần, ý anh là, Tiểu Khuê bị người ta hãm hại sao?
- Đúng, vừa rồi Franco đã vô tình để lộ một chi tiết nhỏ, ông ta nói rằng trước khi ông ta tới đã có cuộc trao đổi hữu hảo với cô gái xinh đẹp ... tôi không nhờ từng lời song ý tứ đại khái của ông ta là thế.
Trần Thuật vì một câu nghe vô thưởng vô phạt này mà sinh nghi:
- Sau đó tôi hỏi ông ấy, có phải đã tìm được nghệ sĩ có sức ảnh hưởng lớn hơn Khổng Khuê rồi hay không? Ông ta cố ý làm ra vẻ giận quá mất khôn để che đậy, để chúng ta cho rằng ông ta giận quá mà nói mấy câu đó ... Tôi không tin như vậy ... Franco có thể tung hoành thương trường mấy chục năm, số nghệ sĩ hợp tác với CE vô vàn, chẳng lẽ bao năm qua chưa bao giờ xảy ra sự cố, làm gì có chuyện vì sự cố nhỏ như vậy mà tức giận, ăn nói không lựa lời như thế?
Vương Thiều thấy phân tích này có lý:
- Vậy là cả lúc đầu ông ta nổi giận nói chúng ta lừa đảo rồi danh sách đen các thứ là vờ giận thôi sao?
- Đúng vậy đấy.
Trần Thuật gật đầu:
- Ông ta có ý đồ ngay từ đầu, vì che dấu chuyện họ đã tìm được người đại diện mới ... Nếu chúng ta tìm ra được thân phận của người đại diện mới kia là có thể đại khái đoán ra được có người đứng sau hãm hại Tiểu Khuê không.
- Ai có lợi lớn nhất chính là đối tượng đáng nghi nhất, là người cùng nghề với tôi thôi, không quá khó đoán đâu.
Khổng Nhược Khuê cười nhạt, vẫn nhớ Franco nói minh tinh kia còn hơn cô, vậy thì phạm vi thu hẹp lại đáng kể lắm rồi, Fanco lại vừa nói chuyện với người đó, chứng tỏ cũng ở Hoa Thành, ít nhất khu vực tam giác châu:
- Làm gì có lý đó.
Vương Thiều phẫn nộ, không ngờ chuyện này khả năng có âm mưu phía sau, vậy mà cô lại định nhân nhượng cho êm, với một quản lý, rõ ràng là thất chức n ghiêm trọng:
- Tôi sẽ đi tìm Franco, bọn họ phải có một câu trả lời rõ ràng cho chuyện này.
- Franco sẽ không thừa nhận đâu, có thể cùng ông ta đàm phán ngay sau khi tôi xảy ra chuyện, nhanh chóng đạt thành phương án hợp tác, vậy thì phải là người rất quan trọng rồi, hoặc đằng sau có người rất quan trọng tác thành.
Khổng Nhược Khuê không lạ gì chuyện như vậy, vì thật khó nói được đứng sau lưng nữ nghệ sĩ xinh đẹp là nhân vật lớn nào chống lưng:
- Đúng thế, hiện giờ Franco sẽ cố gắng không xen vào chuyện này, chúng ta muốn tìm ra chân tướng chỉ có thể dựa vào mình thôi.
Trần Thuật cũng tán đồng lời này:
- Tổng giám Trần, anh thấy chúng ta nên làm gì bây giờ, tôi sẽ toàn lực phối hợp.
Lần này Vương Thiều cam tâm tình nguyện giúp đỡ Trần Thuật, vì nếu là đàm phán thương vụ tranh thủ điều kiện có lợi cho nghệ sĩ đó là sở trường của cô, bao năm qua cô làm quản lý cho Khổng Nhược Khuê không để xảy ra vấn đề đã chứng minh cho điều đó.
Nhưng nếu luận tới mưu mô đấu đá thì cô không đủ lòng tin.
Nếu có kẻ đứng sau hãm hại Khổng Nhược Khuê thì đây là chuyện vượt qua bất cứ giới hạn nào rồi, vinh nhục của nghệ sĩ và quản lý là một, không khác gì có kẻ hại cô.
Vì thế cô sẵn sàng bỏ qua hiềm khích với Trần Thuật, chỉ qua chuyện ngày hôm nay, Trần Thuật chứng tỏ ở mặt mưu ma chước quỷ, không dễ dàng qua mặt y.
- Thứ nhất, cần phim ghi hình ở hiện trường, cả camera giám sát lần phim do đội ngũ quay chụp ghi lại.
Trần Thuật có phương án rất nhanh:
- Đoạn phim nửa tiếng trước sau khi Tiểu Khuê bị ngã rất quan trọng.
- Được, tôi sẽ sai người đi lấy, hi vọng là kịp.
Chuyện này dễ dàng, Vương Thiều lo nếu có kẻ bày mưu thì sẽ xóa dấu vết, liền gọi điện cho trợ lý đi làm ngay, hỏi:
- Gì nữa?
- Thứ hai, tôi muốn danh sách nhân viên đội ngũ quay phim, tốt nhất là danh sách toàn bộ những người có mặt ở hiện trường.
- Không thành vấn đề.
Vương Thiều nói:
- Tôi có danh sách nhân viên công tác, tôi sẽ bảo Tiểu Tuyết phát cho anh.
- Vậy làm phiền chị Thiều.
Trần Thuật mỉm cười nói, y có thể nhận ra Vương Thiều có thái độ thù địch với y, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, y không muốn có xung đột với Vương Thiều để Khổng Nhược Khuê kẹp giữa phải khó xử, không ngại nhún nhường một chút:
- Cám ơn chị.
- Không cần khách khí, đây là chuyện tôi nên làm.
Vương Thiều nói xong mới nhận ra lời mình có vấn đề, đây không phải là chuyện mình nên làm, mà chuyện mình cần phải làm mới đúng, việc liên quan tới Khổng Nhược Khuê đáng lẽ ra phải do cô làm chủ đạo, Trần Thuật hỗ trợ mới đúng:
Vậy mà Trần Thuật lại còn cám ơn mình nữa.
Mặt nóng rát rồi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo