Nhưng càng ngày càng có nhiều du khách đến, hai người Đào Hiểu Tình đành phải vội vàng bước qua một phiến lá Sen Vua khác, sau đó tiếp tục đi về phía trung tâm của hồ.

Hiện tại Sen Vua đã héo tàn, nhưng hình ảnh mô phỏng này lại khiến cho rất nhiều du khách được trải nghiệm một cảm giác chưa từng có trước đây.

Lúc Đào Hiểu Tình đang đi về phía trước, hình như đã nhìn thấy dì út Tô Đồng và đứa em họ của cô ấy.

“Hiểu Tình, cháu cũng đến phòng triển lãm này à.”

“Dì út, dì và em họ cũng tới đây ạ?”

Hai người lên tiếng chào hỏi nhau.

Tô Đồng nói:

“Đúng là nơi mà mọi người giới thiệu, thật sự là rất đẹp.”

Không chỉ mỗi bà ấy cảm thấy thú vị, mà đến cả con trai của bà ấy – một đứa chả bao giờ thích mấy chỗ như thế này, thế nhưng hiện tại đã hoàn toàn bị thu hút.

Vừa rồi sau khi ngắm nhìn mô hình cây Sinh Mệnh và mô hình tổng thể của Hoa Gian Tập, Lộ Trạch Hạo đã bị mấy loại mô hình này thu hút, còn nói rằng chúng lợi hại hơn cả mấy người máy mà cậu bé lắp ráp ở nhà.

Lộ Trạch Hạo đứng trên phiến lá Sen Vua, cẩn thận ngồi xổm xuống, vươn tay chạm vào phần mép lá cong lên, đương nhiên thứ mà cậu chạm vào chỉ là sàn nhà lạnh như băng.

“Đây là giả đó, mẹ ơi, cái này là giả đó.”

Lộ Trạch Hạo nắm lấy góc áo Tô Đồng, nói với vẻ mặt hưng phấn:

“Vậy là con có thể bước ra khỏi chiếc lá rồi...”

Dù nói như vậy, nhưng chân của cậu lại không dám bước xuống dưới nước.

Vừa lúc đó có gió đêm thổi qua, sóng nước dập dờn mà đến, vỗ vào phần dưới và phần rìa của Sen Vua, phiến lá cũng lắc lư theo, Lộ Trạch Hạo lập tức lui về phía sau vài bước.

Nhưng ngoài miệng lại tuyệt đối không thừa nhận là bản thân nhát gan:

"Mẹ ơi, hay là con đứng chung với mẹ nhé, lỡ như có gặp nguy hiểm, con cũng có thể cứu mẹ ngay lập tức.”

Bên dưới trần nhà, một màn hình cong cao chừng 2 mét sáng lên, bên trên chiếu rất nhiều hình ảnh khác nhau.

Sau đó màn hình phía trên bắt đầu xoay tròn, màn hình ở giữa và bên dưới cũng như thế.

Toàn bộ màn hình hình trụ chia thành ba tầng: trên cùng, giữa và dưới, chúng lần lượt xoay tròn, sau đó tiếp tục chia thành chín màn hình hình vòng cung, hạ xuống và hiện ra trước mặt các du khách.

Tất cả mọi người đều bị bất ngờ bởi công nghệ khoa học thần kỳ này.

Có vài người có tầm hiểu biết sâu rộng lập tức hiểu rõ đây chính là sản phẩm mới nhất của công nghệ kỹ thuật số.

Đào Hiểu Tình trông thấy bên trong màn hình cong hơi trong suốt trước mặt, đang trình chiếu tác phẩm của mình —Tịnh Đế Liên trong mưa.

Ánh đèn chiếu lên trên đó, giống như một tia huỳnh quang sáng lên trong đêm, thu hút sự chú ý của mọi người vào những bức ảnh nghệ thuật đó.

“Hiểu Tình, cậu chụp đẹp thật đó.”

Đường Tinh Tinh không nhịn được mà lên tiếng khen ngợi.

Ánh sáng dịu nhẹ này kết hợp với bóng đêm trong hồ nhân tạo, khiến mọi người có một loại cảm giác như đang đắm chìm vào trong cảnh.

Các du khách cũng đang thưởng thức các tác phẩm nhiếp ảnh khác.

Nhưng vào lúc này, hình ảnh ba chiều của Tịnh Đế Liên đột nhiên tách ra khỏi màn hình và xuất hiện ở trước mắt cô.

Hạt mưa rất nhỏ rơi xuống cánh hoa màu xanh nhạt của Tịnh Đế Liên, chậm rãi lăn xuống từ hai cánh đối diện rồi rơi vào những cánh hoa bên trong.

Nó tiện đà chảy qua tâm hoa màu xanh lục, dọc theo cánh hoa bên dưới nhỏ giọt xuống mặt hồ, như thể cảnh tượng lúc đó đã được tái hiện ở ngay trước mắt.

0.20761 sec| 2402.07 kb