Nhưng đáng tiếc, ảnh trưng bày trong Bảo tàng Khoa Học lại không thể khiến cô ấy ngạc nhiên.

Như những bức tranh minh họa đồng nhất trong sách giáo khoa, góc độ và bố cục giống nhau, chỉ có một mục đích duy nhất là giới thiệu các loài thực vật, cũng không làm nổi bật được những ưu điểm và vẻ đẹp riêng của từng loài.

Những hình ảnh này có lẽ được lấy từ cơ sở dữ liệu quốc gia hoặc từ sách tranh thực vật thay vì chụp tại hiện trường.

Cảm giác giống như xem thẻ căn cước của các loài thực vật, dễ nhận thấy được điểm khác biệt, nhưng lại chẳng đọng lại được gì trong đầu.

Khi rời khỏi Bảo tàng Khoa Học, Liễu Nghệ nhìn lại tòa nhà lộng lẫy phía sau, cô ấy nghĩ có lẽ mình sẽ không đến đây thêm lần nào nữa.

Có cảm giác mới mẻ, tuy nhiên một lần là đủ rồi, quay lại lần nữa cũng chỉ thấy những thứ giống như vậy mà thôi.

Nghĩ lại nửa tiếng qua, có rất nhiều loài thực vật được giới thiệu trong Bảo tàng Khoa Học, nhưng Liễu Nghệ lại chẳng có bao nhiêu ấn tượng.

Có một loài thực vật tên là "Cỏ Khiêu Vũ" (Dancing Grass) khá thú vị, những cành cây của nó có thể đung đưa theo điệu nhạc...

Nhưng cụ thể là nguyên lý gì?

Liễu Nghệ phát hiện ra mình thậm chí còn không thể nhớ nổi.

Chết tiệt!

Rõ ràng vừa mới xem qua cách đây ít phút.

Cô ấy ảo não gõ đầu mình một cái, sao dạo này trí nhớ tệ thế nhỉ?

Chủ yếu là do con người hiện nay có quá nhiều hoạt động giải trí, video ngắn, các chương trình truyền hình đa dạng, chương trình liveshow hài, tin đồn về người nổi tiếng, phim bom tấn và nhiều thứ khác đã thu hút sự chú ý của công chúng, dẫn đến sự tập trung dễ bị xao nhãng, sự tò mò và khả năng tập trung của con người cũng đang giảm đi liên tục.

Trừ khi ấn tượng quá sâu sắc, nếu không vừa quay qua quay lại đã quên cũng là một chuyện bình thường.

Trong tình huống như vậy, hiệu quả truyền tải kiến thức khoa học tự nhiên sẽ rất khó đạt được, đó là một quá trình âm thầm và lâu dài.

Sau khi trở về từ Bảo tàng Khoa Học, Liễu Nghệ bắt đầu lo lắng về phòng triển lãm Hoa Gian Tập của bọn họ.

Chỉ dựa vào triển lãm hình ảnh thì chắc chắn là không đủ, ngay cả khi nhìn nhiều hình ảnh đẹp cũng có thể gây ra sự chán nản, nhất là khi còn có nhiều dòng chữ giới thiệu như vậy, làm người ta cảm thấy đau đầu.

Chậc, viêc truyền tải kiến thức khoa học thực sự rất khó khăn.

Liễu Nghệ đã đề cập trải nghiệm của mình tại Bảo tàng Khoa Học với quản lý, cũng không quên bày tỏ sự lo lắng của bản thân.

Diệp Hàm mỉm cười an ủi cô ấy:

"Đừng lo lắng quá, phòng triển lãm của chúng ta có sự khác biệt rất lớn so với những nơi khác, chờ đến khi trang hoàng xong, em hãy đến xem rồi đưa ra ý kiến để cải tiến nhé."

"Vâng thưa quản lý."

Sự tò mò của Liễu Nghệ hoàn toàn được khơi dậy.

Lại nói tiếp, do phòng triển lãm đang trong quá trình ‘trang hoàng’ và sửa đổi liên tục, để không làm chậm tiến độ công trình, mọi người đã thống nhất đợi đến khi công trình hoàn thành rồi mới cùng nhau đi xem.

Phòng triển lãm trống không cũng không có gì để xem cả.

Liễu Nghệ thật sự rất mong chờ đến ngày đó.

*

Sau khi lựa chọn những bức ảnh đẹp xong, và sau hơn 20 ngày thu thập, việc bình chọn cho các tác phẩm nhiếp ảnh cũng đã gần đến hồi kết.

Giải thưởng của Hoa Gian Tập có thể nói là rất hấp dẫn:

Giải đặc biệt: 2 giải, mỗi giải 10.000 tệ.

0.03484 sec| 2384.313 kb