Ánh mắt Đào Hiểu Tình nhìn dọc theo thân cây Bạch Quả to lớn.
Dưới gốc cây Bạch Quả cổ thụ có một lỗ hổng hai người có thể đi qua, giống như một cái cây khổng lồ bị xẻ đôi ở giữa, rêu xanh ẩm ướt phủ kín phía dưới, vỏ cây màu nâu xám và một phần gốc cây bị cacbon hóa thể hiện sự thăng trầm và cổ kính của nó.
Lại nhìn lên trên cao, cứ vài mét lại thấy từng tầng nhánh cây xếp chồng lên nhau, vươn ra tứ phía, như một chiếc thang không ngừng hướng lên trời cao, cho đến khi ngang bằng với núi đồi.
Đứng dưới gốc cây, chỉ có thể nhìn thấy vài lớp cành lá đan xen hướng lên trên, trải dài đến mức không thể nhìn thấy ngọn cây ở chỗ nào.
Những cành cây đan xen nhau có cảm giác phân cấp rất rõ ràng, những chiếc lá Bạch Quả to lớn che khuất cả ánh mặt trời, thứ xa nhất có thể nhìn thấy đều là màu vàng kim, chiếu sáng cả trần nhà phía bên trái.
Mà ở trên mặt đất, bên trong hàng rào cũng là một mảng vàng óng ánh, vô số lá Bạch Quả rơi rải rác khắp phòng triển lãm, hệt như khung cảnh mùa thu tháng 10 đến.
Khi gió thổi qua, những chiếc lá Bạch Quả dưới đất bị gió thổi bay, cành cây nhẹ nhàng đung đưa theo gió, cả thân cây cũng trở nên sống động hơn, ánh mặt trời xuyên thấu qua rải xuống đất những đốm vàng lấp lánh, tạo thành một khung cảnh rung động lòng người.
Rõ ràng là vô cùng cổ kính nhưng lại tràn đầy sức sống, thể hiện được sự trường tồn của sinh mệnh.
Đào Hiểu Tình ngẩng đầu nhìn thật lâu, mới chuyển ánh mắt sang cây Bách Hiên Viên bên phải.
Cây Bách cứng cáp, thân dài thẳng tắp, hai cành trái phải vươn ra hai bên như những con rồng khổng lồ đang duỗi thân, bốn mùa thường xanh, từng khóm lá xanh biếc bao phủ lấy cành khô, bóng cây dày đặc, vươn tới tận trời xanh.
“Hiểu Tình, cậu nhìn xem!”
Đường Tinh Tinh chỉ vào một điểm trên trần nhà, ra hiệu cho cô bạn thân của mình nhìn theo.
Đào Hiểu Tình nhìn theo hướng đó, chỉ thấy phía dưới bên phải cây Bách Hiên Viên xuất hiện một vệt màu xanh biếc, hoàn toàn khác biệt so với vỏ cây màu xám và lá già màu xanh lơ xung quanh, nó càng thêm tươi mới, xanh biếc, điểm xuyết trên cành cây già nua, tượng trưng cho một sự sống mới.
Cây già đâm chồi nảy lộc, mọc ra lá mới, sức sống ngàn năm bừng lên vào khoảnh khắc này.
Không biết vì lý do nào đó, cô ấy cảm thấy trong lòng mình ngập tràn cảm xúc.
Không biết vì lý do nào đó, cô ấy cảm thấy trong lòng mình ngập tràn cảm xúc.
Cây sự sống…
Đào Hiểu Tình dường như có thể hiểu được hàm ý trong đó.
Đang lúc cảm thán, bỗng dưng có một vị khách tham quan phản ứng lại.
“Không đúng, không đúng... Đây không phải là thật!”
“Đúng vậy, vừa rồi tôi còn đang nghĩ Bách Hiên Viên không phải đang ở Thiểm Tây sao? Làm sao có thể di dời đến đây được chứ.”
“Đương nhiên là không phải rồi, trong phòng triển lãm làm sao có thể mọc lên những cây cổ thụ hàng ngàn năm tuổi được chứ?”
“Trời đất, lúc mới tới đây, tôi đã tự nhủ rằng đó là giả, nhưng chỉ mới mấy giây mà đã quên mất tiêu luôn.”
“Phải nói là trông y như thật, rốt cuộc là làm bằng cách nào vậy?”
…
Đào Hiểu Tình cũng phản ứng lại, khi cô và Đường Tinh Tinh nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Đúng vậy, lúc mới tới phòng triển lãm cô ấy đã nhìn quanh bốn phía, mặc dù phòng triển lãm ở tầng một rất cao, chiều cao sàn gần 6 mét, tầm nhìn rộng lớn, nghĩ cũng biết rằng ở đây không thể trồng được những cây cổ thụ khổng lồ, nên chắc chắn chúng là giả rồi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo