Tiến sâu vào bên trong, các nhân viên lại đi hết từ bất ngờ này sang bất ngờ khác.
Từ tiền sảnh đến sảnh chính, từ việc đánh giá nhiếp ảnh đến phòng chiếu phim... từ sàn nhà đến tường cho đến trần nhà, rồi từng khu trưng bày, mỗi góc nhìn và mỗi thiết kế đều mang đến sự mới mẻ, đồng thời họ còn cảm thấy mình như là một phần trong đó.
Trước khi bước vào, họ hoàn toàn không tưởng tượng được rằng Trung Tâm Nghiên Cứu Khoa Học Phổ Thông sẽ có dáng vẻ như vậy, không phải chỉ một hình thức phổ cập khoa học đơn điệu mà có rất nhiều hình thức thể hiện nên sẽ khiến người ta không hề cảm thấy nhàm chán một chút nào.
Sau khi rời khỏi, hầu hết mọi người đều cảm thấy chưa đủ, muốn quay lại một lần nữa.
Đặc biệt là Liễu Nghệ, lúc này cô ấy đã không còn cảm thấy lo lắng như trước, quả thực vui đến quên cả trời đất, chờ đến khi các nhân viên khác lên tiếng gọi thì cô ấy mới bước ra ngoài.
Chỉ là lúc ra ngoài, vẫn luôn ngoái đầu nhìn về phía sau, trong ánh mắt chứa đầy sự tiếc nuối.
Liễu Nghệ tìm thấy bóng dáng của Diệp Hàm, bèn bước tới, thân thiết ôm lấy cánh tay của cô:
"Hi hi, quản lý à, trước khi phòng triển lãm mở cửa, tụi em vẫn được đến đây đúng không ạ?"
"Em muốn ngày mai lại được đến đây một lần nữa."
Nơi này rất thú vị.
Diệp Hàm nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của các nhân viên khác, cô bèn cười nói:
"Đương nhiên là được."
"À đúng rồi, sau lần trải nghiệm vừa rồi, mọi người có cảm thấy chỗ nào cần phải cải thiện không?’
"Không hề không hề." Vương Hồng Niên vội vàng xua tay, ngay cả tưởng tượng ông ấy còn tưởng tượng không nổi, nói gì đến cải thiện chứ?
"Chắc chắn là không cần cải thiện."
"Hoàn toàn không nghĩ ra điểm nào cần cải thiện."
"Quản lý, Trung Tâm Nghiên Cứu Khoa Học Phổ Thông không cần phải cải thiện thêm gì đâu."
Ngay cả Vương Vân, người luôn bình tĩnh và có năng lực nhất cũng đã lên tiếng với giọng điệu quyết đoán:
"Du khách chắc chắn sẽ thích."
"Du khách chắc chắn sẽ thích."
"Đúng vậy."
"Tôi cũng nghĩ vậy."
Những nhân viên khác cũng lên tiếng tỏ vẻ đồng tình.
Có thể làm những nhân viên làm việc hàng ngày tại Hoa Gian Tập ngạc nhiên, vậy thì trải nghiệm của du khách sẽ càng tốt hơn nữa!
Đôi mắt hạnh của Diệp Hàm mang theo ý cười:
"Thế thì tốt."
Cô cũng rất tự tin vào Trung Tâm Nghiên Cứu Khoa Học Phổ Thông do mình thiết kế.
Cô cũng rất tự tin vào Trung Tâm Nghiên Cứu Khoa Học Phổ Thông do mình thiết kế.
...
Vào giữa tháng 1, hầu hết học sinh đã bắt đầu vào kỳ nghỉ đông.
Đào Hiểu Tình về nhà nghỉ lễ vào ngày 18, thì sáng ngày 19 cô ấy đã đến Hoa Gian Tập với cô bạn thân của mình - Đường Tinh Tinh, cả hai cùng thưởng thức combo trà bánh đặc biệt trong ngày:
1 xửng bánh nếp hoa quế (8 miếng), 1 xửng bánh đậu đỏ hoa quế (8 tệ), một đĩa ngó sen thái lát chiên giòn.
Đồ uống: Một bình rượu hoa quế ngọt ngào..
Rượu Hoa Quế được đựng trong một chiếc bình bạc đặc biệt có vòi cong, mang phong cách tiêu sái của hiệp khách thời xưa khi uống rượu, nhưng nồng độ rất thấp và không bị say.
Rượu rót ra trong suốt, có mùi thơm ngọt ngào đặc trưng của hoa quế, vô cùng thơm ngon.
Cuối cùng, cả hai uống hết cả bình rượu, uống cạn đến giọt cuối cùng.
Ăn uống xong, mỗi người còn gọi một ly trà Ô Long Hoa Quế, vừa uống vừa đi từ cửa 1 đến cửa 2, tham quan nhà kính triển lãm, ngắm bầy thiên nga, đi xuyên qua vườn Tùng Bách, vườn Hoa Quế, nhà ấm trồng hoa thủy tinh, rừng trúc, hồ nhân tạo... họ đã đi tham quan toàn bộ vườn bách thảo.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo