Tất cả đều được đặt trên tủ ở quầy tính tiền, nhìn thoáng qua đã thấy sự phong phú khiến người ta lập tức liên tưởng đến - Tết Nguyên Đán.
Đầy ắp hương vị ngày Tết.
Trình Nguyên Hoa làm nhiều loại bánh ngọt trong nhà bếp, chỉ có mình cô có thể làm, những người khác chưa từng nhìn cô làm những món ăn vặt này cho nên bọn họ không thể giúp được gì.
Lưu Toàn Phúc và những người khác đang ở trong quán ăn, vừa ăn tàu hủ chưng đường phèn vừa ăn những món ăn vặt khác bộ dạng vô cùng thích thú.
“Tôi thích ăn bắp rang bơ!” Lưu Toàn Phúc trên mặt lộ ra vẻ hoài niệm: “Mùi vị rất giống với món tôi ăn khi còn bé, hơn nữa càng ăn càng ngon!”
Khi còn nhỏ cậu ăn bắp rang bơ có hình tròn hơi lớn nhưng của Trình Nguyên Hoa làm rất nhỏ. Vừa vặn cắn một miếng, đường dẻo quánh, bắp rang giòn hương vị rất ngon.
"Tôi thích bánh gạo nếp lá tre!" Lưu Toàn Bội vừa ăn vừa nói: "Sư phụ Nguyên Hoa cũng làm chúng quá nhỏ..."
Diệp Dư Chiêu nuốt bánh gạo và bình tĩnh trả lời: "Mục đích làm bánh nhỏ là để làm cho chúng ta mỗi thứ ăn một ít, ăn được nhiều hơn và có những thứ tốt hơn trong bếp."
Cỡ nhỏ có nghĩa là một miếng, ăn như thế này cảm thấy ngon.
Đặc biệt là đối với một người không thích đồ ngọt như Diệp Dư Chiêu mà nói. Từng chút một, không nhàm chán nhưng cũng nếm thử hết.
Nhiễm Lệ một hơi ăn hết hai bát tàu hủ chưng đường phèn, tiếp tục ăn kẹo vừng, bánh gạo các loại còn có rất nhiều bánh quy vừa ăn vừa gật đầu: "Ngon quá!"
Sau khi anh ta nói xong, đang có người cảm thán anh ta ăn khỏe như vậy thì nghe thấy tiếng người mở cửa.
Mấy người nhìn sang, bên ngoài Sư Huyền bước nhanh đi tới sắc mặt không được tốt lắm.
"Huyền Tử! Anh bị sao vậy?!" Lưu Toàn Bội tỏ vẻ lo lắng.
Dù đã trèo tường nhưng tình yêu dành cho thần tượng của cô ta vẫn còn đó, Lưu Toàn Bội vừa lo lắng nhìn anh ta vừa đưa chén tàu hũ chưng đường phèn cho anh ta.
Sư Huyền nhận lấy, thở phào nhẹ nhõm: "Tôi thật tức giận."
Anh ta vươn tay ôm lấy Hoàng Thượng đang lao về phía mình, nghiến răng nghiến lợi: "Hoàng Thượng, lát nữa cắn chết hắn cho tôi!"
"Gâu gâu gâu."
"Anh bị ai chọc giận?" Trình Huyền Hoa từ trong phòng bếp đi ra, trên mặt lộ ra vẻ tò mò.
Sư Huyền khịt mũi: "Người phía sau đó."
"Ai?"
"Tang Ngu."
Thảo nào Sư Huyền không đóng cửa, hóa ra là Tang Ngu đang đến.
Mọi người còn có chút tò mò về Tang Ngu nên lập tức nhìn sang.
Một người đàn ông mặc áo khoác màu trắng nhạt bước vào.
Trong một ngày tuyết rơi dày đặc như vậy, anh ta nhất định phải dùng túi chườm lạnh mặc áo gió. Nếu không đoán chừng anh ta mới xuống xe đến Tiệm Mỹ Thực Trình Ký cũng đủ khiến anh ta lạnh cóng.
Trình Nguyên Hoa nhướng mày, chỉ nhìn quần áo của người đàn ông này cô cảm thấy...
Chỉ sợ sau này Tiệm Mỹ Thực Trình Ký có thể không yên ổn.
Người đàn ông ăn mặc mỏng manh như vậy, cũng không có vội vã đi tới lò sưởi ở trong quán ngược lại còn rất thong thả bước đi.
Trên trời tuyết vẫn rơi nhẹ, khi đến gần hơn những người trong phòng đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Dáng dấp người đàn ông này rất đẹp!
Tang Ngu mặc một chiếc áo khoác màu trắng nhạt, trên môi nở nụ cười ngũ quan tinh xảo xinh đẹp nhìn nữ tính nhưng lại rất men.
Giẫm lên bông tuyết cũng không vội vàng, xung quanh có rất nhiều bông tuyết bay lả tả tự do giống như làm trội lên vẻ đẹp của anh ta, trắng xóa thậm chí từng sợi tóc cũng ở nguyên tại chỗ!
Đây là...
Một người đàn ông có điểm nổi bật của riêng mình.
Có anh ta ở đây dường như trên thế giới này chỉ còn lại một mình anh ta.
Lối ăn mặc của anh ta hôm nay rất hợp với ngày tuyết nhìn giống như thần tiên hạ phàm, một vị tiên giẫm trên tuyết.
Những đường nét trên khuôn mặt thanh tú như vậy khiến người ta cảm thấy rất đẹp không thể diễn tả bằng lời.
Tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người, Diệp Dư Chiêu theo bản năng nhìn về phía Trình Nguyên Hoa.
Mà Trình Nguyên Hoa…
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo