Vương Ký: “…”

Anh ta không nhìn được nói tiếp: “Tiệm Mỹ Thực Trình Ký bắt anh phải làm việc!"

"Ừm, tôi biết." Sắc mặt Tang Ngu vẫn như cũ rất bình tĩnh không có chút nào thay đổi.

Dáng dấp anh ta trông rất tốt, anh ta nghe nói chủ Tiệm mỹ Thực Trình Ký là một phụ nữ, cô nỡ sao?

Vương Ký: “...Được rồi, tôi sẽ chuyển lời cho bà chủ Trình một tiếng.”

Anh ta đứng dậy, bước hai bước rồi quay lại lo lắng nói với anh ta: “Người trong Tiệm Mỹ Thực Trình Ký không đơn giản, hơn nữa bọn họ đều là người tốt. Anh đến đó khiêm nhường một chút chú ý sẽ bị ảnh hưởng. Nếu anh không hài lòng khi ở đó, hãy rời đi, đừng cãi nhau với họ, cũng không cần ... "

"Vương Ký, đã nhiều năm không gặp, lần này tôi thấy anh… Ừm anh thay đổi rất nhiều, còn nói nhiều như mẹ chồng vậy." Tang Ngu nhàn nhạt mở miệng.

Vương Ký: "..."

Nhiều năm không gặp, miệng mồm của anh ta vẫn đáng sợ như cũ.

Chẳng trách hồi đó trong làng âm nhạc không mấy người thích anh ta...

Sau khi Vương Ký quay người rời đi, anh ta gửi một tin nhắn cho Trình Nguyên Hoa.

Trình Nguyên Hoa nhận được tin, đã thuật lại tin tức cho những người trong tiệm.

Nhiễm Lệ: "Vương Ký nợ anh ta, tôi lại nợ Vương Ký một ân tình. Khi anh ta đến đây tôi sẽ chiếu cố anh ta."

Lưu Toàn Phúc: "Thật tuyệt, chúng ta có thể làm việc với nhiều người hơn!"

Lưu Toàn Bội: "Dáng dấp Tang Ngu trông rất tốt, tôi chưa gặp anh ta bên ngoài nên tôi không biết anh ta trông như thế nào, thực là tò mò."

Chị Trịnh: "Toàn Phúc sẽ về quê ăn Tết, Bội Bội cũng muốn về nhà ăn Tết nhưng Tang Ngu và Sư Huyền sẽ đến vào ngày mai. Có thêm hai người làm việc nữa, Nguyên Hoa có thể thong thả một chút."

Trình Nguyên Hoa nghe xong sờ cằm và nói: "Hay là hai mươi tám tháng mười hai âm lịch chúng ta nghỉ ngơi, dẫu sao ăn Tết cũng làm thêm mấy ngày. Nhưng năm nào cũng phải nghỉ ngơi, đầu bếp làm nhiều quá kiệt sức sẽ không ai nấu cơm."

Vài câu không liên quan khiến Dương Lâm và Từ Tú Uyển trố mắt nhìn nhau. Người sắp đến...

Rốt cuộc như thế nào?

Vào ngày hai mươi bốn tháng mười hai âm lịch, năm mới Tiệm Mỹ Thực Trình Ký đóng cửa một ngày.

Dậy sớm vào buổi sáng, Trình Nguyên Hoa bắt đầu làm đồ ăn vặt.

Những lát bánh quy được cho vào lò nướng, những phần tàu hũ chưng đường phèn cho vào tủ lạnh và một nồi nước đường lớn đang sôi.

Diệp Dư Chiêu và những người khác ngồi ở nhà bếp giương mắt nhìn, nhìn chằm chằm vào nồi nước đường.

"Sư phụ, chị đang làm gì vậy?" Lưu Toàn Phúc vừa nuốt nước miếng vừa nói. Đôi đũa dài trong tay Trình Nguyên Hoa không ngừng khuấy trong nồi, giọng nói dịu dàng: “Đây là để làm một số món ăn vặt ngày xưa, bắp rang bơ, kẹo vừng, bánh gạo, kẹo khoai lang, bánh nếp lá tre tất cả những thứ mà tôi đã từng ăn khi còn nhỏ."

Cô vừa nói xong, trong phòng bếp lại vang lên tiếng nuốt nước bọt.

Trình Nguyên Hoa: "..."

Cô đưa cho bọn họ hạt sen, hạt dẻ, đậu đỏ và đậu xanh và nói: "Nếu không còn việc gì, mọi người gọt vỏ hạt sen và hạt dẻ và nghiền thành bột."

Lưu Toàn Bội nhận lấy với một giọng tò mò: "Sư phụ Nguyên Hoa, những thứ này để làm gì?"

Trình Nguyên Hoa trả lời: "Bánh hạt sen, bánh hạt dẻ, bánh tầm hạ và bánh đậu đỏ tương tư."

Lưu Toàn Bội chớp mắt: "Tôi chưa từng nghe qua?"

Trình Nguyên Hoa mỉm cười và nói: "Sản phẩm mới."

Bốn món đồ ăn vặt này mua cách điều chế thông qua hệ thống. Mặc dù làm rất rắc rối nhưng có thể bảo quản được trong bảy ngày, mùi vị chắc chắn không tệ.

Mọi người ngay lập tức mong đợi nó và thậm chí còn xử lý những nguyên liệu này một cách cẩn thận hơn.

Sản phẩm mới của Trình Nguyên Hoa... Chưa bao giờ làm mọi người thất vọng!

Việc đầu tiên phải làm là một vài loại quà vặt thời thơ ấu. Hầu hết chúng được cất trong bếp để nguội bớt. Lấy mỗi thứ một ít và đặt chúng vào một cái khay, lấy bánh quy ra bỏ vào trong hộp cầm đi ra ngoài.

1.35953 sec| 2384.172 kb