Nghe vậy, Lưu Toàn Bội chạy đến và ôm chặt Trình Nguyên Hoa: “Sư phụ Nguyên Hoa! Tôi yêu cô!”
Cô ta trông giống như một cô bé .
Trình Nguyên Hoa cười bất lực.
Lưu Toàn Bội lại hỏi: “Sư phụ Nguyên Hoa, mùa xuân mọi người ăn gì?”
“Cô chắc chắn muốn biết?” Trình Nguyên Hoa hỏi ngược lại.
Lưu Toàn Bội bĩu môi: “...Vậy thì quên đi. Nếu biết, chỉ sợ bị đánh chết cũng không muốn về! Nếu có thể ăn tết với sư phụ Nguyên Hoa thì tốt biết mấy.”
Trình Nguyên Hoa cười gật đầu.
Lưu Toàn Bội che ngực: “Sư phụ Nguyên Hoa! Đừng cười với tôi dịu dàng như vậy, tôi sẽ bị mê hoặc!”
Trình Nguyên Hoa: “...”
Diệp Dư Chiêu, người vừa bước vào Tiệm Mỹ Thực Trình Ký dừng lại, đôi mắt anh liếc về phía Lưu Toàn Bội.
Lúc này, lại có người tiến vào người kia có chút cuống cuồng, từ bên cạnh Diệp Dư Chiêu bước nhanh đi vào, cũng không thèm chào hỏi Diệp Dư Chiêu.
“Bà chủ Trình!”
Trình Nguyên Hoa ngẩng đầu, là Vương Ký.
“Làm sao vậy? Sao lại sốt ruột như vậy?” Giọng Trình Nguyên Hoa tràn đầy tò mò.
Thậm chí Vương ký còn quên cởi chiếc áo khoác bông lớn của mình, anh ta nhìn Trình Nguyên Hoa có chút ngượng ngùng: “Bà chủ Trình, tôi muốn nhờ chị giúp một chuyện …”
Trình Nguyên Hoa: “...”
Đã kêu bằng chị, có thể thấy rằng nó không phải chuyện nhỏ.
Trình Nguyên Hoa vẫn nhớ rằng cô còn nợ Vương Ký một ân huệ, vì vậy cô hỏi: “Có chuyện gì vậy? Hãy nói cho tôi biết trước, tôi sẽ xem liệu tôi có thể giúp được gì không.”
Vương Ký hơi cúi đầu và thở dài: “Lần trước tôi ở chỗ cô có nhắc đến chuyện Tang Ngu, cô có nhớ không? Sau đó tôi không có đi tìm Tang Ngu. Lần này tôi nhờ vả Sư Huyền cho tôi gặp anh ta, cũng thuyết phục được anh ta đi tìm ông Ngô…”
Trình Nguyên Hoa hỏi: “Sau đó thì sao?”
Nếu đã đi tới chỗ ông Ngô vậy hẳn là không có chuyện gì, sao còn tới đây nhờ cô giúp đỡ?
Vương Ký con nói: “Sau đó, tôi theo anh ta đến chỗ của ông Ngô, anh ta được ông Ngô khám bệnh. Kết quả ông Ngô nói rằng cơ thể có thể chữa khỏi nhưng tâm bệnh cần được chữa khỏi bằng tận đáy lòng.”
“Hả?” Trình Nguyên Hoa không hiểu.
“Tôi không biết anh ta bị tâm bệnh gì! Bản thân anh ta cũng không nói gì nhưng sau khi anh ta từ chỗ ông Ngô đi ra ngoài, đột nhiên Tang Ngu nói với tôi: Anh có phải vì áy náy mà chữa bệnh cho tôi không? Tôi lập tức gật đầu.”
Vương Ký lại thở dài, cúi đầu xuống thấp hơn: “Anh ta còn nói, tâm trạng của anh ta không tốt, anh ta không có nơi nào để đi trong dịp Tết Nguyên đán. Vì vậy cô có thể tìm cho tôi một nơi yên tĩnh hơn, nơi đó có thể ăn ngon và sống vui vẻ…”
"Hả?" Trong đầu Trình Nguyên Hoa mơ hồ có một ý nghĩ.
Vương Ký nhún vai, có chút áy náy: "Tiếp đó... Tôi nghĩ ngay đến nơi này của cô... Sư Huyền có thể ở chỗ này của cô chữa khỏi tâm bệnh, Tang Ngu chắc cũng có hy vọng!"
Trình Nguyên Hoa: "..."
Cô im lặng.
Vương Ký cũng biết rằng yêu cầu của mình quá thô lỗ, vào Tiệm Mỹ Thực Trình Ký khó đến mức nào? Chi phí ăn uống hàng ngày ở đây cao ngất trời, chưa kể bà chủ Trình lại không thích quá nhiều người ngoài...
Nhưng anh ta cảm thấy có lỗi với Tang Ngu rất nhiều, nếu Tang Ngu có thể ở chỗ này điều trị hết tâm bệnh, vậy anh ta cũng bớt được một bầu tâm sự!
Vấn đề của Tang Ngu đã ở trong tâm trí anh ta trong nhiều năm, chỉ cần Tang Ngu không thoát ra khỏi đám mây mù thì cảm giác tội lỗi sẽ luôn giày vò Vương Ký...
Trình Nguyên Hoa nhìn vẻ tội lỗi của Vương Ký, cô bất đắc dĩ lắc đầu.
Vương Ký cho rằng cô không đồng ý, lập tức nói: "Anh ta ăn uống ở đây tôi sẽ trả tiền, mỗi ngày tôi sẽ trả thêm tiền..."
Trình Nguyên Hoa kinh ngạc ngắt lời anh ta: "Anh có nhiều tiền như vậy?"
“Trước kia có chút tiền gửi ngân hàng để dành phụng dưỡng … Về phần tương lai, chuyện của Tang Ngu quan trọng hơn.”
Trình Nguyên Hoa nói: "Được rồi, anh cứ giữ số tiền đó đi, tôi nợ anh một ân tình. Lúc nào anh ta tới?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo