Ăn trưa xong, “quỹ đen” của Phương Viên cũng gần như cạn sạch.
Trả tiền xong, cô nhóc ngước mắt nhìn Phương Bình đầy vẻ tội nghiệp, cứ như đang nói “sau này trông cậy hết vào anh đấy”, khiến Phương Bình chỉ muốn véo má nó cho tròn thêm chút nữa.
Buổi chiều, ba mẹ còn phải đi xem đồ nội thất, còn Phương Bình thì không đi cùng, mà ghé qua ngân hàng, làm thêm một thẻ mới và chuyển vào đó 300 ngàn đồng.
Thẻ của cậu hiện vẫn còn hơn 2 triệu, số tiền này Phương Bình định để dành để kinh doanh sau này.
Trước đây, các nguồn tiền của cậu đều như bèo dạt mây trôi, không có cơ sở bền vững.
Không thể lúc nào cũng trông chờ có người như Hoàng Bân và Kim Khắc Minh xuất hiện để “tặng tiền” cho cậu được. Cứ ngồi ăn mà không kiếm thêm thì núi vàng cũng cạn, điểm tài phú mà Phương Bình tích trữ được hiện tại, chưa chắc đã dùng được đến cấp hai.
Võ giả tiêu tiền như nước, điều này Phương Bình đã thấm thía sâu sắc.
Ngay cả người như Vương Kim Dương cũng phải nhận nhiệm vụ ra ngoài kiếm tiền, để mua tài nguyên tu luyện cho bản thân.
Tuy Phương Bình có thể dùng điểm tài phú để thay thế, nhưng điểm tài phú cũng phải kiếm tiền mới có được.
…
Ngay khi cả nhà Phương Bình đang bận rộn sắp xếp ngôi nhà mới.
Thiên Nam.
Vương Kim Dương, người đã bị Phương Bình nhắc tới suốt mấy ngày qua, lê tấm thân mệt mỏi xuất hiện trong một căn cứ quân sự tại Thiên Nam.
Lúc này, Vương Kim Dương không còn vẻ bình thản điềm đạm như trước.Tóc tai rối bù, quần áo rách nát, trên người còn dính vài vết máu đã khô lại.
Bên cạnh Vương Kim Dương vẫn còn những người khác.
Hôm đó, đội xuất phát từ Nam Giang Võ Đại do Trương Thanh Nam, võ giả cấp năm dẫn đầu, gồm 16 giảng viên và 11 học sinh, tổng cộng 28 người tính cả ông.
Giờ đây, nhóm người lẻ tẻ tản mát, có người ngồi bệt, có người đứng, tổng cộng chưa đến 20 người còn sống.
Trương Thanh Nam vốn luôn sạch sẽ, nho nhã, giờ đây toàn thân lấm lem, tay phải buông thõng, mắt đỏ hoe đảo quanh một vòng, khàn giọng nói: “Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ. Tối nay, chín vị Tông sư sẽ phát động đợt tổng công kích cuối cùng, triệt để trấn áp dị động tại cửa vào địa quật ở Thiên Nam!
Các em có thể trở về, nghỉ ngơi một thời gian. Thầy Lưu, lát nữa thầy dẫn các học sinh quay về trường…”
“Thanh Nam, thầy không quay về sao?” Thầy Lưu được gọi tên liền vội vàng hỏi.
Trương Thanh Nam khẽ lắc đầu, giọng trầm xuống: “Khi tổng công kích kết thúc tối nay, lối vào địa quật sẽ bị cưỡng chế đóng lại. Tôi còn phải đưa Thẩm Quyền quay về!”
“Thầy…”
Vương Kim Dương nghẹn giọng, mắt đỏ ngầu: “Hội trưởng tuyệt đối không muốn thầy lại liều mình quay vào địa quật! Em biết, em biết thầy đang tự trách, nhưng đây không phải lỗi của thầy!
Là bọn em quá sơ suất, không nghe theo lời dặn của thầy, mạo hiểm tiến sâu, khiến hội trưởng bị kẹt lại trong địa quật. Nhưng giờ cửa vào địa quật vô cùng nguy hiểm, thầy không phải Tông sư, nếu quay lại thì…”
Trương Thanh Nam trầm giọng nói: “Không cần nói nữa! Tôi là người phụ trách chính trong nhiệm vụ lần này của Nam Giang Võ Đại!
Không bảo vệ được các em là lỗi của tôi!
Lúc đến là 28 người, bây giờ trở về, dù có người đã hy sinh, tôi cũng phải đưa tất cả cùng về!”
“Thầy!”
“Thanh Nam…”
Sắc mặt Trương Thanh Nam nghiêm lại, quát nhẹ: “Thầy Lưu, bây giờ, thầy dẫn đội quay về trường! Đợi tôi tìm được Thẩm Quyền, tôi sẽ lập tức quay lại. Về phần thầy Vương…”
Trương Thanh Nam nghiến răng, giọng nghẹn ngào: “Hãy lo liệu hậu sự cho họ, thay… thay tôi gửi lời xin lỗi đến gia đình họ…”
Thầy Lưu siết chặt nắm đấm, nhìn Trương Thanh Nam thật sâu, sau đó trầm giọng nói: “Chúng ta đi!”
“Thầy…”
“Đi! Quay về! Mọi chuyện đã vượt quá khả năng của chúng ta, ở lại đây chẳng ích gì, hãy đưa thầy Vương và những người khác về nhà!”
Thầy Lưu không do dự thêm, lập tức xoay người lên xe.
Thấy những người khác vẫn còn đứng đó, ông liền quát lớn: “Lên xe! Chẳng lẽ các em muốn ở lại đây để cắt đứt gốc rễ của Võ Đại? Chờ đến khi chúng ta có đủ thực lực, quay lại trả thù!
Nếu chúng ta trở thành Tông sư, sẽ mở lại cánh cổng này, lấy máu trả máu, còn hơn bây giờ chết uổng mạng!”
Vương Kim Dương cắn chặt răng, toàn thân run rẩy, một lúc sau gằn giọng: “Đi!”
Nơi này đã không phải là nơi mà họ có thể nán lại, chỉ khi đột phá lên Tông sư, họ mới có hy vọng quay về báo thù rửa hận!
Theo bước chân của Vương Kim Dương, mọi người trong hội võ đạo lần lượt bước theo sau.
Vương Kim Dương quay đầu nhìn Trương Thanh Nam, lớn tiếng nói: “Thầy, em đợi thầy ở trường! Nếu thầy không quay về, em sẽ cưới con gái thầy đấy!”
“Thằng nhóc chết tiệt, Ni Ni mới có mười tuổi, có tin tôi đánh gãy chân em ngay bây giờ không?”
Trương Thanh Nam bật cười mắng một câu, vung tay trái lên: “Đi đi, đợi tôi tìm được Thẩm Quyền, tôi sẽ cùng em ấy quay về trường.”
Mọi người không nói thêm lời nào, chiếc xe từ từ khởi động.
…
Ngày 11 tháng 5, đêm khuya, Thiên Nam xảy ra động đất, có Tông sư đã đến trấn áp!
Đêm đó, Phương Bình không cảm nhận được điều gì bất thường. Mãi đến sáng hôm sau, khi đến trường, cậu mới nghe được tin tức từ những lời bàn tán của các bạn học.
Nhờ có Tông sư cảnh báo từ sớm, người dân đã được sơ tán kịp thời.
Không có thương vong lớn cho dân thường, chỉ có một số ít người không nỡ rời nhà nên bị ảnh hưởng.
Dù thương vong không nhiều, nhưng thiệt hại về tài sản thì vô cùng nghiêm trọng.
…
Phương Bình nghe thấy thương vong không nhiều, hơn nữa phạm vi bị ảnh hưởng đến cũng không rộng như kiếp trước, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra, hai thế giới quả nhiên khác biệt. Cho dù rất nhiều chỗ giống nhau, nhưng có một số chuyện vẫn tốt hơn nhiều, không rập khuôn với thế giới cũ.
Không có gì bất ngờ xảy ra, lần này động đất với trước kia giống nhau.
Khi phóng viên chạy tới nơi xảy ra động đất, đã có cường giả cấp Tông sư đóng giữ ngay tại đó, cứu viện người dân cứng đầu không rời nhà.
Quân đội đến khu xảy ra thiên tai, tiến hành dọn dẹp những công trình bị sụp đổ, chuẩn bị nhiệm vụ xây dựng lại sau thiên tai.
Có Tông sư cứu viện, có quân đội ra mặt cứu nạn.
Dù là khu vực chịu thiên tai, bị tổn thất nghiêm trọng, người dân gặp nạn cũng đều rất lạc quan, nhiệm vụ xây dựng lại sau thiên tai được mọi người đáp lại rất nhiệt tình.
Sau khi xảy ra động đất, toàn quốc bắt đầu có một ít lời đồn đại vô căn cứ. Là mấy câu kiểu như ác ma giáng thế.
Đối với những điều đồn đại vô căn cứ này, chính phủ đã áp dụng biện pháp đả kích nghiêm khắc, ngoại trừ khu vực bị ảnh hưởng, lòng dân không hề bị rối loạn.
Người dân đã quen với cuộc sống hòa bình, quen với cuộc sống ngày ngày yên bình, phần lớn mọi người đều khịt mũi coi thường những ngôn luận này.
Mặc dù đại đa số đều không cảm thấy có gì khác thường, bao gồm chuyện động đất, bởi vì cứu viện kịp thời, người vùng khác cũng thảo luận không nhiều. Chuyện này Phương Bình cũng không để tâm lắm, nhưng mơ hồ cảm nhận được không khí ở các nơi đều trở nên căng thẳng hơn.
Sau khi xảy ra động đất, bầu không khí ở Dương Thành hình như căng thẳng hơn trước đây. Phố lớn ngõ nhỏ, thường xuyên có thể nhìn thấy cảnh sát tuần tra, tần suất so với lúc trước cao hơn rất nhiều.
Ngay cả ở Dương Thành, nơi võ giả không nhiều, cậu cũng đã gặp vài võ giả lạ mặt xuất hiện trên đường, đây không phải hiện tượng bình thường.
Mãi đến ngày 15 tháng 5, Tổng đốc Nam Giang kết thúc chuyến giao lưu, dẫn đội quay về, bầu không khí căng thẳng ấy mới dần lắng dịu lại.
...
Phương Bình liên lạc lại với Vương Kim Dương là vào ngày 17 tháng 5.
Điện thoại là do Vương Kim Dương chủ động gọi tới, trước đó mãi không liên lạc được với anh ta, Phương Bình sau đó chỉ gửi một tin nhắn rồi không gọi nữa.
Trong điện thoại, giọng của Vương Kim Dương có chút mỏi mệt.
Vừa bắt máy, anh ta liền giải thích đơn giản: “Mấy ngày nay anh đều ra ngoài làm nhiệm vụ, không tiện mang theo điện thoại…”
Nói xong lý do không nghe máy, Vương Kim Dương hỏi luôn: “Trong tin nhắn, cậu nói muốn tu luyện chiến pháp?”
Tại Quan Hồ Uyển.
Phương Bình tránh khỏi Phương Viên đang hớn hở trang trí phòng, bước ra cạnh cửa sổ và đáp: “Vâng, chẳng phải anh Vương vẫn luôn nói thực chiến là chính sao?
Nên em muốn tu luyện chiến pháp, nhưng lại không có ai chỉ dạy…”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo