Nghe câu hỏi của Phương Bình, Trương Vĩnh suy nghĩ một chút rồi giải thích: “Đúng là có chuyện như vậy, nhưng có quy trình riêng. Loại nhiệm vụ trợ giúp này đúng là có, nhưng chỉ dành cho học sinh Võ Đại.
Cục điều tra và truy bắt đôi khi sẽ thiếu nhân lực, lúc đó sẽ yêu cầu giúp đỡ, sẽ hợp tác với Võ Đại, cùng nhau tuyên bố nhiệm vụ. Chúng tôi chỉ tiến hành hợp tác với Võ Đại, chứ không phải hợp tác với từng cá nhân, nếu không thì sẽ rối loạn mất...”
Võ giả xã hội không phải ít, nếu như mỗi cá nhân đều nắm giữ quyền sát sinh như cục điều tra và truy bắt, vậy còn cần cục điều tra và truy bắt để làm gì! Cho nên, những chuyện như thế này, cục điều tra và truy bắt chỉ hợp tác với Võ Đại.
Một số nhiệm vụ của quân đội, cũng giống như vậy.
Trong mắt mọi người, Võ Đại cũng là một trong những cơ quan của chính phủ, học sinh Võ Đại, cũng cùng một hệ thống với bọn họ. Vừa hay, Võ Đại cũng hy vọng các học sinh có thêm nhiều cơ hội rèn luyện, hai bên hợp tác cùng có lợi, như vậy mới có cơ hội cho Vương Kim Dương đi làm nhiệm vụ.
Phương Bình không phải học sinh Võ Đại, cho dù lần này quả thực cậu đã ra tay giúp đỡ, nhưng cũng không phù hợp với quy định.
Phương Bình nghe vậy, lập tức không nói nữa, vén tay áo lên, cố ý lộ ra vết thương tím thẫm trên cánh tay, quơ quơ trước mặt Trương Vĩnh.
“Lần này em bị thương không nhẹ, cũng không biết sau này tu luyện võ đạo có bị ảnh hưởng không...”
Trương Vĩnh dở khóc dở cười, suy nghĩ một hồi mới nói: “Trò Phương Bình, trường hợp của cậu thật sự không hợp quy tắc. Bộ ngành chính phủ dù sao cũng không phải xí nghiệp, có một số chuyện vẫn phải làm việc theo quy trình. Như vậy đi...”
Cân nhắc đến chuyện Phương Bình là một phiền phức không lớn cũng không nhỏ, Trương Vĩnh châm chước một chút nói: “Chúng tôi sẽ xin cấp trên, lấy danh nghĩa dám làm việc nghĩa, để khen thưởng cậu một kèm theo một ít tiền thăm hỏi bị thương, cậu thấy thế nào?”
"Vậy, đại khái là được bao nhiêu?” Phương Bình giả vờ ngây thơ hỏi một câu.
Trương Vĩnh ho nhẹ một tiếng: “Có thể không nhiều, có điều chúng tôi sẽ cố gắng tranh thủ cho cậu...”
Nói chung là, sẽ không được nhận quá nhiều tiền. Nếu nhiều thì được ba chục, năm chục ngàn. Nếu ít, chắc chỉ được chừng mười ngàn.
Còn mấy trăm ngàn hay mấy triệu như trong tưởng tượng của Phương Bình, thì không khác gì nằm mơ giữa ban ngày. Lúc đầu, khi Vương Kim Dương nhận nhiệm vụ bắt Hoàng Bân, một võ giả cấp hai đỉnh cao, cũng chỉ được thưởng ba trăm ngàn.
Sau đó Hoàng Bân chạy thoát, Dương Thành mới tăng thưởng cao hơn.
Lần này, Phương Bình chỉ là hỗ trợ, người cũng không phải do cậu bắt. Càng không phải cậu xử lý, cho mấy chục ngàn là đã nể mặt Vương Kim Dương lắm rồi.
Phương Bình thấy ông ấy đã nói đến vậy, cũng biết là không có lợi ích gì nhiều. Vì mấy chục ngàn, vừa phải xin, vừa phải mượn danh tiếng của Vương Kim Dương, không có lợi. Hơn nữa Phương Bình lo lắng gây sự quá lớn, sẽ bị những tên điên kia biết, báo thù mình.
Nếu có thể cho mấy viên thuốc cao cấp, hoặc tiền mặt ngay tại chỗ, cậu sẽ cười nhận lấy.
Nhưng bây giờ còn phải xin cấp trên, Phương Bình chỉ đành bỏ đi suy nghĩ này, thở mạnh một hơi, rồi nói: "Dạ thôi, là thanh niên thời đại mới, phối hợp chính phủ trừ hại cho mọi người là nghĩa vụ mà công dân như em cần phải làm.
Vả lại lần này cũng nhờ có phó cục trưởng Trương cứu mạng em, vừa nãy chỉ là đùa một chút thôi, phó cục trưởng Trương tuyệt đối đừng cho là thật nhé.”
Thái độ này nằm ngoài ý muốn của Trương Vĩnh. Thái độ trước đó của tên nhóc này luôn suy tính thiệt hơn, ông còn tưởng rằng rất khó đuổi đi. Không ngờ bây giờ lại thay đổi, dễ nói chuyện như vậy!
Phương Bình không còn đòi thưởng cũng là chuyện tốt, Trương Vĩnh vội vàng cười nói: “Trò Phương quả thật là người rộng lượng, sau này vào Võ Đại, nhất định sẽ có tương lai xán lạn...”
Trương Vĩnh mở miệng liền nói mấy câu khách sáo. Không còn dính dáng đến lợi ích, Trương Vĩnh cũng khách sáo hơn trước. Đối với một số nghi hoặc mà Phương Bình muốn biết, cũng cố gắng cho lời giải đáp.
Trước khi đi, Trương vĩnh nhất định phải đưa Phương Bình ra tới cửa, Phương Bình cũng không từ chối.
Vừa đi, Phương Bình vừa hỏi: “Phó cục trưởng Trương, chuyện như ngày hôm này có thường gặp không?”
“Rất hiếm, bình thường đều là mấy tên nhãi nhép, rất ít khi xảy ra những chuyện ác liệt như này. Lần này sở dĩ như vậy...”
Trương Vĩnh dừng một chút, có chút do dự, có điều vẫn là giải thích: “Sở dĩ lần này như vậy, là có liên quan đến chuyện Tổng đốc Trương dẫn đội đi Xuyên Thục giao lưu. Một nhóm tinh anh của Nam Giang đều đi Xuyên Thục. Những tên lưu manh này cho rằng có cơ hội, mới trắng trợn...”
"Tổng đốc Trương đi qua tỉnh khác rồi?”
Phương Bình lẩm bẩm một câu, không quấy rầy người này nữa, nhìn thái độ của Trương Vĩnh, có vẻ như nói nhiều như vậy đã là giới hạn rồi.
Lúc đi đến bãi đậu xe, Phương Bình lại nghĩ tới nghi hoặc vừa nãy, lại hỏi: “Phó cục trưởng Trương, trước kia ngài có nói, có lúc sẽ hợp tác với Võ Đại. Thế có phải là học sinh Võ Đại đều có lực chiến đấu nhất định không?”
"Đó là điều đương nhiên!”
“Nhưng trước đây, khi em nói chuyện với cục trưởng Đàm của Dương Thành, ông ấy cảm thấy chiến pháp có cũng được mà không có cũng không sao…”
Trương Vĩnh khịt mũi coi thường nói: “Là thế này, hiện đại võ giả chủ yếu được chia thành ba nhóm.
Thứ nhất, học sinh Võ Đại.
Thứ hai, võ giả quân đội.
Thứ ba, võ giả xã hội.
Hoặc có thêm một nhóm nữa, võ giả của gia tộc truyền thừa, có điều, nhóm võ giả này bình thường cũng sẽ gia nhập Võ Đại. Bất luận là học sinh Võ Đại, hay là võ giả quân đội, đều lấy thực chiến làm chủ, cấp bậc làm phụ. Hai nhóm võ giả này, cũng chính là lực lượng chủ yếu trong xã hội.
Nhóm thứ ba là võ giả xã hội, thực ra không được công nhận trong giới võ giả. Rất nhiều người cho rằng, võ giả xã hội không đủ thông minh, cũng không đủ chiến lực thiết yếu. Một võ giả, không có trí tuệ, không có năng lực thực chiến, còn có thể gọi là võ giả sao?
Loại người này còn thua cả quân nhân tầm thường!
Học sinh Võ Đại, văn võ song toàn.
Võ giả quân đội, có thể sẽ hơi thiếu kiến thức về văn hóa, nhưng năng lực thực chiến tuyệt đối không yếu.
Chỉ có võ giả xã hội, đa số không có gì hết, chỉ có cấp bậc.
Cục trưởng Đàm mà cậu nói, hẳn là Đàm Chấn Bình phải không? Anh ta xuất thân từ lớp huấn luyện võ đạo xã hội, rất nhiều thứ căn bản không biết, lời anh ta nói không quá đáng tin.”
Trương Vĩnh trước giờ không ưa Đàm Chấn Bình, cũng không che giấu thái độ của mình, nói rất rõ ràng với Phương Bình, đừng quá coi trọng Đàm Chấn Bình.
Loại võ giả này, nói là võ giả, thực ra cũng là võ giả hữu danh vô thực, hưởng thụ một ít quyền lợi thôi. Đối với võ giả phái thực chiến, võ giả xã hội căn bản không được công nhận, trừ khi đối phương dùng thực lực để chứng minh.
Phương Bình nghe ông ta nói vậy, như có điều suy nghĩ nói: “Vậy ý ngài là, một võ giả chân chính, đều có lực chiến đấu tuyệt đối, mà không giống...
“Đây là điều tất nhiên!”
“Nhưng... lực chiến của võ giả, ở thời đại này, thật sự có đất dụng võ sao?”
Phương Bình vừa nói xong, Trương Vĩnh liền cười nhạo nói: “Cậu thấy sao? Hôm nay xảy ra như vậy, lẽ nào cậu không cảm nhận được? Cho dù những chuyện này rất ít phát sinh, nhưng không phải là không có.
Hôm nay nếu như cậu không có lực chiến đấu nhất định, cậu cảm thấy cậu còn có thể sống sống sót được sao? May mà đối phương chỉ mới vào cấp một, một khi đạt tới cấp ba, súng đạn bình thường không có uy hiếp đối với bọn họ. Đâu thể lần nào ra ngoài làm nhiệm vụ cũng lái xe tăng đi được?”
Thực ra có một số chuyện Trương Vĩnh không nói, ví dụ như địa quật...
Đương nhiên, những chuyện này ông ta cũng không hiểu biết nhiều, cấp độ của ông ta không đủ cao, hiện nay cũng chỉ là cấp hai.
Bình thường, đến cấp ba mới được tìm hiểu về địa quật, bọn họ chỉ là cấp hai, chủ yếu phụ trách làm tốt nhiệm vụ trên Trái Đất là được.
Mặc dù Trương Vĩnh không nói chi tiết, Phương Bình lại cảm nhận được có gì đó khác thường.
Lúc này mới bao lâu?
Đầu tiên là Hoàng Bân, tiếp theo là tập kích của tà giáo đồ, có lúc xã hội không hẳn an bình như trong tưởng tượng của cậu.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo