Nửa tiếng sau, tại cục điều tra và truy bắt Thụy Dương. Người đàn ông dẫn Phương Bình trở về, nói có việc xử lý, sau đó liền rời đi. Mà Phương Bình, lại bị người đàn ông giữ lại trong phòng làm việc.

Phòng làm việc của phó cục trưởng cục điều tra và truy bắt! 

Người vừa nãy, là phó cục trưởng cục điều tra và truy bắt Thụy Dương, Phương Bình có chút hậu tri hậu giác nghĩ đến việc này.

Đối phương bận làm việc, Phương Bình cũng không ngăn cản, cậu tự nhiên kiểm tra vết thương trong phòng làm việc của ông ta. 

Người phụ nữ kia mặc dù là người có kiến thức nông cạn, nhưng thật sự đã rèn xương chi trên. Phương Bình đã ăn không ít quyền của bà ta, cho dù cậu đã hoàn thành bước đầu tôi cốt, xương cốt không gãy vỡ, nhưng cũng bị thương không nhẹ. 

Toàn thân trên dưới, không ít vết bầm tím. Đặc biệt là hai cánh tay và chân bên phải, toàn bộ cánh tay đều biến thành màu tím thẫm, chân phải cũng vậy. 

Khí huyết trên chỗ cánh tay lưu động, có chút giảm bớt đau đớn. 

Một lát sau, một cô gái trẻ bưng trà gõ cửa đi vào: "Anh có cần đưa đi bệnh viện không?”

"Không cần, đúng rồi...”

Cậu đang muốn hỏi khi nào người đàn ông đó trở về, lúc này mới nhớ ra không biết đối phương tên gì. 

Dừng một chút, Phương Bình mới nói: “Phó cục trưởng các cô khi nào có thể về?”

"Phó cục trưởng Trương đang cùng cục trưởng báo cáo công việc, anh đợi một chút...”

Phương Bình gật đầu, lại hỏi: “Người đều bị bắt hết chưa?” 

"Đều bị bắt về quy án rồi, các học sinh cũng thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng...” 

Phương Bình hỏi gì, cô gái đáp nấy, rất khách sáo. Có thể được cục trưởng dẫn vào phòng làm việc, nhất định không phải là người bình thường, đây là cục điều tra và truy bắt, người bình thường không được phép vào.

"Bọn họ là người như thế nào?” Phương Bình thấy cô dễ nói chuyện, lại hỏi thăm về họ lần nữa. 

"Hình như là giáo đồ của Sáng Thế Giáo...”

“Sáng Thế Giáo?” 

“Vâng, chính là tà giáo chuyên tuyên truyền ngày tận thế sắp tới, cần Chân Thần đến sáng tạo thế giới một lần nữa.” 

“Vậy vì sao bọn họ lại tập kích học sinh?”

"Điều này...” 

Cô gái hơi do dự, suy nghĩ một chút mới nói: “Thực ra giáo phái này trước rất ít hoạt động ở Nam Giang, động cơ cụ thể là gì tôi cũng không quá rõ. Có điều những giáo đồ tà giáo này không phải là lần đầu tập kích thí sinh khoa võ. 

Dựa vào tình báo trước kia, có thể cho rằng thi sinh khoa võ chuẩn bị trở thành võ giả, trở thành người có địa vị cao, có đặc quyền trong xã hội. Tập kích thí sinh khoa võ xác suất thành công cũng lớn hơn một chút, vì vậy...” 

"Đệt!” 

Phương Bình mắng một tiếng, đây là chuyện quái gì? Khi nào thì mình được hưởng đặc quyền như này? 

Đây hoàn toàn là tai bay vạ gió có được không!

Có bản lĩnh thì ngươi đến Võ Đại công kích những học sinh Võ Đại đi, bắt nạt thí sinh khoa võ, chọn quả hồng mềm mà bóp đúng không!? 

... 

Lúc Phương Bình đang hỏi cô thư ký ở phòng làm việc của phó cục trưởng, thì ở phòng làm việc của cục trưởng, cục trưởng cục điều tra và truy bắt đau đầu không thôi, cúp điện thoại, nhìn Trương Vĩnh nói: “Các học sinh phải được trấn an, bên phía truyền thông cứ dựa theo lệ cũ, bảo người bên truyền thông tham gia. Nhất định phải áp chế chuyện này xuống!

Cũng may, lần này không xảy ra án mạng, hiện trường còn đánh chết mấy tên giáo đồ của Sáng Thế Giáo. Mấy học sinh bị thương, nhất định phải kịp thời trấn an.

Đặc biệt là học sinh của Nhất Trung Thụy Dương, cũng may không xảy ra chuyện lớn, cha mẹ học sinh cũng đang giữ chức vụ ở chính phủ, xảy ra án mạng, chúng ta khó thoát khỏi trách nhiệm. 

Kế tiếp, gia tăng cường độ tuần tra, thẩm vấn những giáo đồ tà giáo còn lại, xem thử có thể tìm ra chút tin tức nào không.

Phía các khu huyện xã, cũng phải tăng cường độ tuần tra, đợi Trương tổng đốc trở về, sự việc cũng gần như kết thúc.” 

Trương Vĩnh vội vàng gật đầu nghe theo, suy nghĩ một chút, ông lúng túng nói: “Cục trưởng, những người khác còn dễ nói. Nhưng lần này… học sinh bị công kích lần này, có học sinh Nhất Trung Dương Thành.”

“Hửm?” 

Học sinh bị truyền giáo đồ tập kích, khí huyết rất cao, có sức chiến đấu nhất định. Tên truyền giáo đồ bị hạ gục có trình độ tôi cốt không cao, lúc tôi đến, hai người vẫn đang đánh nhau. Sau đó tôi công kích truyền giáo đồ, vốn chỉ muốn trấn an và động viên cậu ta một chút, ngỡ đâu sự việc sẽ kết thúc. Nhưng mà...” 

Trương Vĩnh kể lại ngắn gọn chuyện của Phương Bình, cuối cùng bổ sung: “Đối phương còn nói cậu ta có một người anh, là phó hội trưởng hội võ đạo Nam Giang - Vương Kim Dương. Tôi đã hỏi Đàm Chấn Bình của Dương Thành, Đàm Chấn Bình cũng nói, Phương Bình quả thật có quan hệ rất tốt với Vương Kim Dương. 

Bây giờ Phương Bình bị võ giả tập kích, hơn nữa còn bị thương, chuyện này sợ là không dễ giải thích...”

Cục trưởng đã ít tóc, nghe vậy không nhịn được mà gãi đầu, khổ não nói: “Sao lại dính líu đến Vương Kim Dương!” 

Trương Vĩnh khó khăn nói: “Không chỉ liên quan đến Vương Kim Dương, Phương Bình còn chưa trở thành võ giả, đã có thể cùng võ giả dây dưa nửa buổi. Nếu như tôi không nhìn lầm, cậu ta đã hoàn thành tôi cốt lần đầu rồi. 

Rất nhanh, liền có thể trở thành võ giả chân chính, cậu ta bị công kích, không cho cậu ta một lời giải thích, chuyện này không dễ bỏ qua đâu.”

“Hoàn thành tôi cốt rồi?” 

Lông mày cục trưởng lại nhíu chặt, điều này nói rõ khí huyết của Phương Bình đã đột phá cực hạn, đạt đến 150 cal. 

Chỉ cách võ giả gần trong gang tấc!

Người như vậy bị công kích, đây không phải chuyện nhỏ. Đối phương lại còn là thí sinh của khoa võ năm nay, vào hai trường lớn gần như không khó. 

Một học sinh có thể đậu vào hai trường Võ Đại lớn, có một người anh học Nam Giang Võ Đại đảm nhiệm chức phó hội trưởng hội võ đạo...

Cục trưởng cũng muốn chửi thề!

Hít sâu một hơi, cục trưởng nghĩ một chút nói: “Cậu đi thương lượng đi, lần này xem ra chúng ta đã để xảy ra chuyện lớn rồi, bị người ta tấn công ngay ở cổng trường thi, sự việc có thể lớn cũng có thể nhỏ. 

Làm yên lòng cậu ta thì tốt. Nhưng một khi làm lớn chuyện, chúng ta cũng chịu không nổi. Trong tỉnh gần đây đang muốn giết gà dọa khỉ, Kim Khắc Minh trước đó suýt nữa bị cách chức, phiền phức của chúng ta lần này còn lớn hơn chuyện của hắn, nếu như có người cố tình quấy phá thì… Ôi, thật đau đầu!”

Trương Vĩnh vội vàng nói: “Tôi biết phải làm thế nào.” 

“Đi đi, hy vọng thuận lợi một chút.” 

Cục trưởng không nhiều lời, chỉ hy vọng sự việc từ lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, mau chóng lắng xuống là tốt rồi.

… 

Trong phòng làm việc phó cục trưởng. 

Trương Vĩnh đắn đo một phen, chậm rãi nói: “Sự việc lần này, không phải cố ý nhắm vào cậu... Bây giờ quân đội Thụy Dương và cục điều tra và truy bắt đã cùng nhau tham gia, tiến hành thanh tẩy. Vì vậy nếu như cậu lo lắng sẽ bị trả thù thì không cần thiết. 

Đương nhiên, nếu như cậu không yên tâm, cục điều tra và truy bắt Dương Thành có thể âm thầm phái người bảo vệ cậu một thời gian, đến khi sự việc này hoàn toàn kết thúc...” 

Mặc dù Phương Bình cũng cảm thấy khả năng bị báo thù không cao. Hơn nữa có người chằm chằm đi theo, cũng không được tự do. Nhưng vì cái mạng nhỏ này, cùng với sự an toàn của người nhà, Phương Bình vẫn gật đầu nói: “Nếu như có thể, em hy vọng em và người nhà đều được bảo vệ.” 

“Chuyện này không thành vấn đề, đợi em trở về Dương Thành, chúng tôi sẽ lập tức sắp xếp.” 

Trương Vĩnh ước gì thằng nhãi này đi ngay lập tức, dù sao việc bảo vệ đều do cấp dưới làm, ông ta cũng không cần phải phiền muộn. 

Tiếp theo, Trương Vĩnh lại tán dương Phương Bình mấy câu. Cũng không có gì mới lạ hơn mấy câu tuổi trẻ tài cao, thiên chi kiêu tử, tiền đồ vô lượng...

Nếu đổi lại là một học sinh trung học khác, được Trương Vĩnh khen như vậy, đầu óc sớm đã choáng váng, lỗ mũi đã phồng lên tận mây rồi. 

Đối phương có lẽ là võ giả cấp hai, là phó cục trưởng cục điều tra và truy bắt Thụy Dương, ở Thụy Dương cũng tính là nhân vật lớn. 

Có điều Phương Bình cũng không coi lời ông ta nói là thật, đợi ông ta nói một lúc, có chút ngập ngừng hỏi: “Phó cục trưởng Trương, em nghe anh em nói, trợ giúp chính phủ bắt tội phạm, đặc biệt là võ giả phạm tội, có khen thưởng phải không?”

Khóe miệng Trương Vĩnh giật một cái, không ngờ nãy giờ mình phí công ngồi khen à?

0.10170 sec| 2410.031 kb