Về phần Phương Bình, sau khi tu luyện Rèn Luyện Pháp một lần, cậu lấy sách Cơ Sở Thối Công ra xem. Cậu chuẩn bị lên cấp một sẽ rèn luyện xương chi dưới, cước pháp thích hợp với cậu hơn.
Nhưng chiến pháp với công pháp có chút khác biệt, Rèn Luyện Pháp có thể luyện khi chưa vào cảnh giới võ giả, chỉ cần tu luyện mấy cái mạch chủ là được.
Chiến pháp thì phức tạp hơn nhiều, bao gồm một vài kỹ xảo phát lực, không phải chỉ xem sách là có thể hiểu. Không có hướng dẫn của đạo sư, hiệu quả tu luyện cũng không cao.
Ban đêm, Phương Bình lại gọi điện cho lão Vương, kết quả vẫn không gọi được, điều này khiến Phương Bình hơi buồn bực.
Anh ta rốt cuộc đi đâu? Hay là, đổi số điện thoại rồi?
Trong số những người cậu quen biết, ngoài Vương Kim Dương, không ai có thể chỉ dẫn cho cậu, Trương Vĩnh với cậu không thân, Đàm Chấn Bình lại không luyện chiến pháp.
“Lão Vương có phải biết mình khí huyết cao như vậy, bị đả kích, vì vậy không nhận điện thoại?”
Trong lòng Phương Bình oán thầm mấy câu, đành phải tạm thời đè xuống suy nghĩ tu luyện chiến pháp.
…
Ngày hôm sau.
Chủ nhật, ngày 11 tháng 5.
Quan hồ Uyển.
Lúc bước vào căn phòng, trừ Phương Bình ra, vẻ mặt mọi người đều vui sướng và kích động. Lầu trên lầu dưới, phòng khách lớn, ban công với ánh nắng rực rỡ, nội thất mới tinh...
Ở nhà cũ mấy chục năm, cũng quen sống trong lầu một tối tăm ẩm ướt rồi, đột nhiên vào nhà mới, cho dù nội thất bên trong bình thường, nhưng hai vợ chồng Phương Danh Vinh cũng thấy tuyệt vời, vô cùng lộng lẫy.
Phương Viên kích động như sắp điên, vào cửa liền chạy đến lên ghế sô pha lăn qua lăn lại. Sau đó chạy lên lầu trên...
Nhìn dáng vẻ hưng phấn của con gái, trên mặt Phương Danh Vinh lộ ra nụ cười khó có, quay đầu hướng Phương Bình nói: “Những đồ dùng trong nhà...”
"Đều là hàng rẻ tiền, lúc sửa sang họ tặng thêm đó ba...” Phương Bình cũng không nói là mình mua, cùng ba mẹ vào phòng khách, cười nói: “Không thích có thể vứt đi rồi thay cái mới...”
Thực ra cậu biết mình nói cũng vô ích, trước đó cậu cũng không ngờ nhanh như vậy có thể mượn cớ khiến ba mẹ chuyển tới, những đồ dùng trong nhà mới mua vẫn không dùng.
Không ngoài dự liệu của cậu, Lý Ngọc Anh lập tức giận trách: “Đều là đồ mới, vứt cái gì mà vứt! Xài vậy là được rồi...”
Nói xong, Lý Ngọc Anh nhìn một vòng, miệng luôn lẩm bẩm: “Thật tốt!”
“Ánh sáng cũng tốt, nơi này rộng rãi sáng sủa.”
“...”
Thì thầm một hồi, mọi người cùng nhau lên lầu.
Trên lầu, Phương Viên đã chọn lấy một phòng, thấy ba mẹ lên lầu, hớn hở ra mặt nói: “Phương Bình, em muốn phòng này!”
Trên lầu tổng cộng có hai phòng ngủ, một phòng tập thể dục, một phòng đọc sách, diện tích không nhỏ.
Diện tích phòng ngủ mới lớn hơn nhiều so với nhà cũ, chẳng qua lúc này đều là phòng trống. Lần trước Phương Bình mua đồ nội thất, cậu chỉ đơn giản mua bừa vài thứ, một cái ghế sô pha kiêm giường nằm đặt trong phòng sách.
Lý ngọc Anh nghe vậy, bà vào phòng nhìn một chút, vừa nhìn liền quát lớn với con gái: “Con cần gì phòng riêng, nhà mới chúng ta không chuyển tới ở...”
Phương Viên hơi sững sờ, gương mặt vô cùng đáng thương.
Phương Bình cũng sững sờ một hồi, sau đó cười nói: “Mẹ, đừng nói là mẹ giữ lại nhà này làm nhà tân hôn cho con đấy chứ? Con sắp vào Võ Đại đấy mẹ! Còn chưa trở thành võ giả đã được thưởng nhà, mẹ thấy con vào Võ Đại, trở thành võ giả, sẽ thiếu nhà sao?
Võ giả Dương Thành, cho dù có yếu kém cũng không ở nhà kiểu này. Đợi con tốt nghiệp Võ Đại, sẽ ở trong biệt thự. Hơn nữa, đến lúc đó có trở về Dương Thành hay không còn khó nói...”
Mẹ vừa lên tiếng, Phương Bình đã biết trong lòng bà ấy nghĩ gì. Nhà lớn như vậy, còn là nhà mới, đương nhiên muốn để dành cho con trai làm tài sản kết hôn.
Cho đến lúc này, Lý Ngọc Anh có lẽ vẫn chưa bình tĩnh lại được, Phương Bình đã không còn là học sinh cấp ba bình thường nữa, mà là võ giả dự bị.
Lần này đến Lý Ngọc Anh sững sờ, Phương Viên cũng làm nũng nói: “Đúng vậy, Phương Bình phải thi vào Võ Đại, võ giả còn có tiền!
Mẹ, chúng ta chuyển tới đây ở được không! Chỗ này cũng gần trường học của con...”
Con gái làm nũng, con trai nói sau này không thiếu nhà, Lý ngọc Anh đành phải quay đầu nhìn về hướng Phương Danh Vinh.
Phương danh Vinh trước đó có cùng một suy nghĩ với Lý Ngọc Anh, nhưng lúc này, sau khi nghe Phương Bình nói chuyện, Phương Danh Vinh ý thức được, Phương Bình đã không còn tầm thường giống như ông nữa.
Hơi do dự một chút, đang muốn lên tiếng, Phương Bình đã cười ha ha nói: “Ba mẹ, không nên rầu rĩ, hôm nay vừa hay là ngày của mẹ, con cũng chưa chuẩn bị quà tặng mẹ, căn nhà này coi như là quà tặng mẹ nhân ngày của mẹ. Ba, ba đừng ghen tỵ, đợi đến ngày của ba, con cũng tặng ba quà.”
"Đứa nhỏ này!” Phương Danh Vinh nở nụ cười, trong lòng không còn do dự nữa, nói với vợ: “Bình Bình đã nói như vậy rồi, chúng ta cứ chuyển tới đây ở đi. Chút nữa dành ít thời gian mua thêm nội thất và vật dụng hằng ngày, qua một thời gian ngắn rồi chuyển qua.”
“Ba, bây giờ chuyển qua luôn được không...?”
Phương Viên lại bắt đầu nũng nịu, con bé chỉ muốn lập tức dọn vào căn nhà lớn này.
Phương Bình cũng cười nói: “Nhân lúc hôm nay cả nhà chúng ta đều đông đủ, lát nữa mình đi mua nội thất, mua đầy đủ trong hôm nay luôn đi, ngày mai có thể chuyển tới ở. Nhà cũ bên kia cũng không có gì để chuyển, mang theo một ít quần áo là được...”
“Sao có thể tùy tiện như vậy!” Lý Ngọc Anh vội vàng ngăn cản: “Đây là chuyển nhà mới, phải chọn một ngày đẹp, còn phải thông báo cho họ hàng đến mừng rượu, sao có thể nói chuyển là chuyển...”
“Hơn nữa, chúng ta chuyển tới đây, nhà cũ cũng phải thu dọn xong rồi cho thuê...”
Thấy mẹ không đồng ý Phương Bình cũng không khuyên nữa.
Cậu đã nói chuyện nhà cửa với ba mẹ, họ sắp xếp thế nào là chuyện của họ.
Phương Viên luyến tiếc, con bé chỉ muốn bây giờ vào ở, nhưng ba mẹ còn phải chuẩn bị nhiều ngày, buồn quá! Có điều, cả nhà cuối cùng cũng thống nhất ý kiến, hôm nay đi xem và mua nội thất, đồ nên mua đều mua đầy đủ.
Lúc đi, Phương Viên kéo Phương Bình trốn phía sau, vẻ mặt hy vọng nói: "Anh, hôm nay là ngày của mẹ, anh nói tặng căn nhà mới cho mẹ. Ngày của ba anh cũng muốn tặng quà cho ba. Vậy mấy ngày nữa là ngày của em gái, anh tặng quà gì cho em?”
Phương Bình đần mặt ra, ngày em gái cái đầu em! Lấy đâu ra ngày của em gái!
Dường như biết Phương Bình không hiểu, Phương Viên vẻ mặt nghiêm túc nói: “Thì là ngày quốc tế thiếu nhi á, cũng có thể xem như là ngày của em gái...”
Phương Bình dở khóc dở cười, bó tay nói: “Thế nói như vậy có phải cũng có ngày của anh trai phải không?”
“Ừ nhỉ, ngày thanh niên, ngày 4 tháng 5 đó, mà hơi tiếc, ngày hôm đó anh không có ở nhà, em cũng đã chuẩn bị quà, chưa tặng đi thôi!”
“Ha ha!” Phương Bình trợn mắt, con gấu nhỏ này thật đáng ghét!
...
Buổi sáng, cả nhà cùng nhau đi siêu thị đồ dùng gia đình. Khác với cách mua đồ tuỳ tiện của Phương Bình, ba mẹ mua đồ phải đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, hỏi giá hết lần này đến lần khác.
Chạy lên chạy xuống bảy tám vòng trong siêu thị nội thất, kết quả vẫn chưa quyết định mua đồ ở đâu.
Trừ ba mẹ xem hoa cả mắt, Phương Viên cũng nghiêm túc chạy theo. Con bé chủ yếu mua đồ cho căn phòng của mình, không than mệt chút nào.
Phương Bình đã nghe được ba mẹ nhỏ tiếng sắp xếp, hai phòng trên lầu, một phòng là của Phương Bình, một phòng là của bọn họ. Còn về Phương Viên, ở phòng nhỏ dưới lầu!
Phương Bình nghe trộm, trong lòng vui vẻ, cũng không nói chuyện này với Phương Viên đang rất vui vẻ, rất muốn biết cô nhóc này chọn xong đồ đạc, kết quả được biết mình phải ở phòng nhỏ sẽ có phản ứng thế nào.
Đương nhiên, Phương Bình cũng không quan tâm ở phòng nào, đợi sau khi vào đại học, thời gian cậu ở nhà sẽ không quá nhiều.
Thời gian trôi rất nhan, mới đó mà sắp đến giờ cơm trưa rồi.
Đến giữa trưa, Lý Ngọc Anh chuẩn bị về nhà nấu cơm. Kết quả Phương Viên xung phong nhận việc, bảo rằng mình muốn mời mọi người ăn cơm, tặng quà nhân ngày ngày của mẹ cho Lý Ngọc Anh.
Phương Bình không thể không phục con bé này.
Hôm qua nói bữa cơm này là mời cậu, bây giờ lại làm quà nhân ngày của mẹ, cũng may ngày của ba chưa đến, nếu không con nhóc này một bữa cơm có thể làm mấy phần quà tặng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo