Tiền lấy được của Hoàng Bân, đều là tiền bẩn, không tiện nói rõ. Nhưng lần này không giống, Kim Khắc Minh cho 2 triệu, coi như là khen thưởng nửa công khai.
Chuyện này Đàm Chấn Bình cũng biết, nếu ba mẹ thực sự có nghi hoặc, Phương Bình có thể nhờ đàm Chấn Bình làm chứng.
Đàm Chấn Bình mặc dù không hẳn là sẽ nịnh bợ Phương Bình, nhưng Phương Bình đề xuất một yêu cầu nhỏ như vậy, ông ta sẽ không từ chối. Đặc biệt là lúc này!
Người khác không biết, nhưng làm lãnh đạo dẫn đội Dương Thành, chuyện Phương Bình bị tấn công, Đàm Chấn Bình cũng biết. Ông cũng biết, Phương Bình đã giằng co với một võ giả chân chính tận nửa ngày.
Trước kia, khí huyết của Phương Bình là 149 cal, là cực hạn của chuẩn võ giả. Bây giờ có thể dây dưa đánh nhau với võ giả, hiển nhiên là đã tôi cốt thành công, đột phá được cực hạn, Phương Bình bây giờ có thể xem như một nửa võ giả rồi.
Chỉ cần có cơ hội, có võ giả cấp bốn bảo hộ, Phương Bình liền có thể lựa chọn đột phá trở thành võ giả.
Lấy tư chất của Phương Bình, Đàm Chấn Bình cảm thấy có thể thành công ngay lần đầu tiên, trở thành võ giả cùng cấp với ông ta.
Lúc này, giúp Phương Bình làm chứng một chuyện nhỏ, Đàm Chấn Bình vô cùng bằng lòng.
Lúc đến nhà, Phương Danh Vinh vẫn chưa về, Lý Ngọc Anh ở nhà chuẩn bị bữa tối.
Phương Viên vừa đến nhà, đã kể chuyện Phương Bình được thưởng căn nhà cho mẹ.
Lần này, Lý Anh Ngọc cũng ngây người.
Chỉ là một cuộc thi, thế mà Dương Thành liền khen thưởng cho con trai một căn nhà?
Rất nhanh, trước đó chỉ có một mình Phương Viên truy hỏi, lần này đổi thành hai mẹ con truy hỏi. Đợi đến khi ông Phương trở về, cả nhà cùng nhau truy hỏi...
Phương Bình không nhớ mình giải thích bao nhiêu lần, cuối cùng đành phải nói: “Chuyện này là phó giám đốc Đàm của Phòng Giáo Dục phụ trách. Con có số điện thoại của ông ấy, ba mẹ, có cần con gọi điện thoại, mọi người tự hỏi ông ấy không?”
Lý Ngọc Anh lườm cậu một cái, Phương Danh Vinh cũng cười khan một tiếng.
Cả đời làm tầng lớp bình thường, bảo bọn họ gọi điện hỏi phó giám đốc Đàm của Phòng Giáo Dục, bọn họ nào dám hỏi. Chưa kể, đối phương còn là võ giả.
Con trai hứa hẹn như vậy, cho dù vẫn cảm thấy không đáng tin, hai vợ chồng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.
Phương Bình thấy họ không còn truy hỏi nữa, thở phào nhẹ nhõm, lại nhỏ tiếng nói: “Ba mẹ, chuyện này đừng nói cho người ngoài, khen thưởng lần này là bất ngờ thêm vào, trong thành phố cũng không công khai. Bị người khác biết, họ ganh tỵ, tức giận, đến lúc đó thành phố thu lại nhà thì không được lợi nữa.”
Phương Danh Vinh nghiêm túc nói: “Có lý, yên tâm, ba và mẹ sẽ không nói, Viên Viên, con cũng nên giữ mồm giữ miệng một chút!"
Phương Viên có chút buồn bực, càu nhàu nói: “Con còn muốn khoe với bạn học đây này, Phương Bình, vậy có phải chúng ta không thể chuyển tới nhà mới ở phải không?”
Phương Bình trêu đùa nói: “Có thể chứ, nhưng để anh suy nghĩ chút đã, nếu miệng em không đủ kín, anh với ba mẹ chuyển qua ở trước, cho em ở một mình bên này, thuận tiện trông nhà luôn.”
“Em không muốn đâu!” Phương Viên phồng miệng lên, nũng nịu nói: “Anh, để em đi, em không nói với các bạn nữa là được mà?”
Vợ chồng Phương Danh Vinh đều cười, cũng không quan tâm Phương Viên, lại hỏi cụ thể tình huống nhà cửa.
Phương Bình nói đơn giản, đã trang trí xong hết rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển qua ở, hai vợ chồng nhất trí quyết định, ngày mai xin nghỉ làm, cùng nhau đi xem nhà.
Nếu không phải Phương Bình mới trở về, bọn họ còn định bây giờ đi xem luôn, họ đã không thể chờ được nữa rồi.
Thấy ba mẹ và Phương Viên đều vui mừng không thôi, sôi nổi bàn luận về chuyện nhà cửa, Phương Bình ho khan một tiếng, lại nói: “Ba mẹ, con còn có chuyện chưa nói hết. Nhà chỉ là khen thưởng của Dương Thành, Thụy Dương cũng có khen thưởng cho con, không phải nhà, mà là tiền mặt.”
“Thụy Dương cũng khen thưởng?” Lý Ngọc Anh kinh ngạc không thôi.
Phương Danh Vinh càng xúc động nói: "Biết là võ giả với chúng ta không giống nhau, nhưng con bây giờ vẫn chưa là võ giả, đã như vậy rồi, nếu như trở thành võ giả...”
Chỉ riêng về căn nhà ở Quan Hồ Uyển, nghe con trai nói một chút về tình hình, Phương Danh Vinh đã đoán được, giá trị chắc cũng phải bảy tám trăm ngàn! Số tiền này, cả đời hai vợ chồng ông cũng không kiếm nổi!
Bây giờ thì hay rồi, Thụy Dương cũng có khen thưởng, điều này khiến Phương Danh Vinh vừa tự hào vừa vui vẻ, vừa có chút mất mát trong lòng.
Con trai còn chưa tốt nghiệp, chỉ mới là học sinh cấp ba, đã có bản lĩnh hơn so với ông, khiến người làm ba như ông cũng không biết có nên tự ti hay không.
Hai vợ chồng quên không hỏi bao nhiêu tiền, nhưng người mê tiền như Phương Viên thì không quên, cô bé vội vàng nói: “Anh, Thụy Dương khen thưởng bao nhiêu tiền?”
Phương Bình liếc mắt nhìn cô bé, tức giận nói: “Bây giờ thì hở ra là một tiếng anh, hai tiếng cũng anh, con nhỏ này, trong mắt chỉ có tiền!”
"Anh...” Phương Viên kéo cánh tay của cậu nũng nịu nói: “Không phải em vì anh vui mừng sao? Còn nữa, tiền của anh là tiền của em, tiền của em cũng là của em.
Cùng lắm thì… cùng lắm thì em đem toàn bộ tiền tiết kiệm của em lấy ra mời mọi người, ngày mai cùng nhau đi ăn KFC!”
"Em mà sẽ là người tính tiền sao...”
Phương Bình dở khóc dở cười, anh ăn KFC của em, tiền của anh liền thành của em, em biết tính quá ha.
Không so đo với cô nhóc này, Phương Bình khẽ ho một tiếng nói: “Thụy Dương khen thưởng cho con… khen thưởng 400 ngàn. Con giữ lại 100 ngàn, chuẩn bị để lên Võ Đại dùng.
Còn lại đều đưa cho mẹ, trong nhà sau này mẹ không cần phải tiết kiệm.
Còn ba, công việc bên xưởng gốm cũng không có gì tốt, làm lâu sẽ tổn hại đến sức khỏe. Trước đó con đã nói chuyện với phó giám đốc Đàm, ông ấy nói Phòng Giáo Dục bên họ còn thiếu bảo vệ gác cổng, công việc không nhiều, chỉ là đăng ký thông tin cho người ra vào thôi.
Buổi sáng đi làm từ 8h30 đến tối 6 giờ tan ca, mỗi tuần được nghỉ một ngày, một tháng lương 5000. Nếu ba không có ý kiến, mấy ngày nữa có thể qua đó đi làm.”
Phương Bình không dám nói nhiều, nếu nói là mấy triệu, cậu sợ tim ba mẹ chịu không nổi.
Hơn nữa cậu muốn giữ lại ít tiền, võ giả phải chi tiêu rất nhiều, mặc dù cậu có hệ thống, nhưng cũng cần tài phú.
Đợi thi đậu Võ Đại, Phương Bình còn muốn thử kinh doanh, cũng không thể lần nào cũng đều trông chờ gặp được người tiêu tiền như nước được.
Nghe Phương Bình nói, mấy người trong nhà lại ngây dại.
Khen thưởng 400 ngàn! Tiền dễ kiếm như vậy sao?
Còn có... đi làm ở Phòng Giáo Dục!
Phòng Giáo Dục cũng không phải văn phòng bình thường, đây là một trong những cơ quan quyền lực của Dương Thành. Cho dù chỉ là một bảo vệ gác cổng, cũng có vô số người tranh giành đi làm.
Trong nhà không có quan hệ, ai có thể đến Phòng Giáo Dục làm gác cổng? Con trai vậy mà có thể xây dựng quan hệ với phó giám đốc Phòng Giáo Dục!
Phương Danh Vinh lúc này càng thấy khiếp sợ và khó tin hơn cả chuyện được thưởng căn nhà!
Ông chỉ là một công nhân bình thường, làm việc ở xưởng gốm mệt gần chết, mỗi tháng chỉ được nghỉ hai ngày, một tháng chỉ có thể kiếm được hơn 3000.
Bây giờ đi làm gác cổng, chỉ ngồi trong phòng, chỉ cần chú ý cho người ra vào đăng ký thông tin, một tháng có thể nhận 5000?
Mà quan trọng không phải là lương cao hay không, đi làm bên Phòng Giáo Dục, cho dù chỉ là gác cổng, cũng tính là người của nhà nước, không ngờ, có một ngày, Phương Danh Vinh ông có thể ăn cơm nhà nước?
Phương Danh Vinh không dám tin, Lý Ngọc Anh kinh ngạc không thôi.
Phương Viên thì không nghĩ nhiều như ba mẹ, trong đầu cô nhóc bây giờ chỉ nghĩ đến khen thưởng 400 ngàn.
“Có nhiều đồ ăn vặt...”
“Nhiều đồ ăn ngon...”
"Có thể xem phim rồi...”
“...”
Một loạt ý nghĩ hiện lên trong đầu Phương Viên, cô bé nhìn Phương Bình, đó vẫn là Phương Bình sao? Rõ ràng là thỏi vàng di động!
Phương Bình chỉ đi mười ngày ngắn ngủi, không ai ngờ sẽ có thay đổi như vậy. Tin tốt quá nhiều, trong lúc nhất thời, ba mẹ khó mà tiêu hóa.
Phương Viên thì vô cùng vui vẻ mời Phương Bình cùng ăn cơm trưa ngày mai, cô bé định bụng sẽ tiêu hết tiền tiết kiệm của mình, sau đó hai anh em cùng hưởng thụ kho bạc của Phương Bình.
Còn về chênh lệch giữa hai người lớn cỡ nào, cô bé đã tự động bỏ qua không chú ý.
...
Một đêm này, vợ chồng Phương Danh Vinh ngủ không yên, hai vợ chồng liên tục nhỏ tiếng nói chuyện tới khuya.
Phương Viên an tâm ngủ ngon, lúc ngủ trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, cũng không biết mơ thấy cái gì.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo