Chương 369. Sói nấp trong Chỉ Diên (2)

 

Khi vua sói xuất hiện, tất cả mọi người đều ý thức được lần này thật sự là tiêu đời rồi. Không ai có thể trốn thoát được khỏi tốc độ nhanh như gió của vua sói. Hơn nữa, trong truyền thuyết còn nói miệng của vua sói có thể phun ra lưỡi đao gió, lưỡi đao kia còn nhanh hơn so với viên đạn.

 

Làm sao đây, chạy hay là ở lại?

 

Trong lòng Điền Hiểu Quang nổi lên một hồi tuyệt vọng, cuối cùng anh ta cũng đã hiểu tại sao khi giao nhiệm vụ các trưởng quan kia luôn lặp đi lặp lại là sau khi đưa những người tị nạn đến địa điểm chỉ định thì phải rời đi ngay lập tức. Hóa ra, các trưởng quan đã sớm biết nơi đây sẽ có đàn sói mai phục, nhưng tại sao? Biết rõ gặp nguy hiểm còn muốn tống bọn họ đi tìm cái chết, không lẽ xung quanh nơi này còn có đội quân của chúng ta mai phục?

 

 

Nghĩ vậy, ánh mắt Điền Hiểu Quang đột nhiên trở nên sáng lên, anh ta nhanh chóng cầm súng nhắm trúng về hướng của vua sói, đồng thời hô lớn: “Mọi người không phải sợ, tất cả chúng ta tụ họp cùng một chỗ, nam có vũ khí đứng ở phía ngoài cùng, phụ nữ và trẻ nhỏ tránh vào bên trong! Số lượng sói hoang thoái hóa nhiều như vậy, nhất định căn cứ Tổ Ưng đã nhận được tin tức. Chỉ cần chúng ta kiên trì một lúc, nhất định sẽ có người tới cứu chúng ta!”

 

“Ngao…!!!”

 

Đối mặt sự chống trả yếu ớt của Điền Hiểu Quang, vua sói phát ra một tiếng gầm nhẹ đầy khinh thường, trên mặt cũng lộ ra biểu cảm cực kỳ giống con người. Giống như một người thợ săn cao quý đang nhìn thấy một con côn trùng nhỏ bé chống trả trước một con quái vật to lớn, thật nực cười. Sau đó vua sói nhẹ nhàng gật đầu, chỉ nghe được hai tiếng kêu thảm thiết vang đến. Hai chiến sĩ trung niên cùng tham gia nhiệm vụ hộ tống với Điền Hiểu Quang trong nháy mắt đã bị đàn sói đè lên người, cắn đứt cổ họng, hai tay chỉ có thể ở giữa không trung khua loạn xạ, một lát sau đã không còn động tĩnh, chỉ để lại mùi máu tanh nồng nặc trong không khí.

 

“Em gái nó, ông đây đánh chết chúng mày!!”

 

Hai mắt Điền Hiểu Quang đỏ bừng, hai người đồng hành chết thảm làm anh ta tức giận không thôi. Rõ ràng bọn họ đã từ bỏ phản kháng nhưng những con sói hoang kia vẫn cắn đứt cổ họng họ, máu tươi xối xả phun ra giống như ống nước bị vỡ, lồng ngực bị cắn xé rồi nuốt mất trong chớp mắt.

 

Quá ghê tởm, tuyệt không thể giữ lại những con súc sinh này!

 

Trong lúc Điền Hiểu Quang điên cuồng bóp cò thì đột nhiên một bóng dáng có cơ thể lớn gấp ba lần con ngựa lao tới với tốc độ cực nhanh xông tới. Điền Hiểu Quang không kịp phản ứng, trong nháy mắt đã bị ngã nhào xuống đất, vũ khí duy nhất là khẩu súng trường cũng bị văng ra xa, rơi vào bụi cỏ rồi biến mất.

 

Lại là vua sói thoái hóa?

 

 

Mọi người kinh hãi nhìn con quái vật khổng lồ trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ khó tin, trong đám sói hoang thoái hóa này lại có tới hai vua sói, chuyện này rõ ràng là không khoa học. Mọi người ngạc nhiên một lát rồi lập tức phát hiện mình đã đoán sai rồi.

 

Đó cũng không phải là vua sói khủng bố trong truyền thuyết kia mà là một cái con sói hoang thoái hóa lớn hơn các con sói khác một chút. Mặc dù không không cường tráng hung hãn bằng vua sói nhưng con sói to lớn này cũng không phải là thứ mà Điền Hiểu Quang có thể đối phó được.

 

Cảm nhận được móng vuốt sói khổng lồ đến gần hai vai, Điền Hiểu Quang nỗ lực vùng vẫy phút chốc rồi đành bỏ cuộc. Anh đau lòng nhắm mắt lại, để mặc cái miệng sói to lớn tỏa ra mùi tanh hôi đến tận cổ họng đến gần. Trong lòng Điền Hiểu Quang hiểu rõ, chỉ cần đối phương khép hàm răng sắc bén lại, đầu của anh sẽ bị cắt đứt một cách nhẹ nhàng giống như cỏ dại bị cán nát. Nếu như không ngoài dự đoán, hôm nay anh sẽ phải chết ở chỗ này!

 

Nhưng đúng vào lúc đó, một âm thanh non nớt trong trẻo vang lên bên tai của anh.

 

“Chú đừng sợ, Tiểu Giai sẽ giúp chú, cháu tới giúp chú đánh bại con sói xám kia!”

 

“Hả? Là cô bé đó!”

 

Điền Hiểu Quang ngạc nhiên nhìn cô bé đang lao tới, cô bé Tiểu Giai chỉ cao 1,5m này đang cầm một thanh gỗ mỏng manh cao vút đập vào đầu con sói hoang một cách tuyệt vọng.

 

“Rắc rắc!”

 

Thanh gõ mỏng manh phát ra âm thành giòn giã rồi gãy làm đôi. Con sói hoang chỉ thản nhiên lắc đầu, nhìn chằm chằm vào Tiểu Giai với đôi mắt u ám và hung dữ, khóe miệng không ngừng chảy ra nước bọt tanh tưởi dọc theo hàm răng sắc nhọn.

 

Tiểu Giai, con không muốn sống nữa hả, mau về đây, sói hoang đó sẽ ăn thịt con đấy!”

 

 

Sau lưng cô bé Tiểu Giai là một người phụ nữ trung niên gần bốn mươi tuổi, khuôn mặt nhăn nheo có vài phần giống Tiểu Giai, chuyện đã rõ ràng, bà chính là mẹ của Tiểu Giai.

 

Lúc này bà hét lên, trên mặt lộ vẻ kinh hoàng, cố gắng ôm Tiểu Giai lại trong lòng. Nhưng đúng lúc này, con sói đầu đàn to lớn đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm phóng tới, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng thét chói tai vang lên, sau đó người phụ nữ trung niên vừa ôm chặt lấy bờ vai gầy vừa ngã xuống đất, chiếc áo trắng trên người nhanh chóng bị máu nhuộm đỏ.

 

“Mẹ, mẹ, cánh tay của mẹ làm sao vậy?”

 

Tiểu Giai vừa khóc vừa bò ra ôm lấy người mẹ, trước mặt cô bé, cánh tay phải của mẹ cô đã bị cắn đứt toạc lộ ra cả phần xương trắng bên trong vai khiến cho ai nhìn thấy cũng phải kinh sợ. Cơ bắp, da thịt bị cắn rách không ngừng phun ra máu, mùi máu tanh nồng đậm, bay vào mũi của lũ sói hoang thoái hóa khiến bọn chúng lập tức kích động không ngừng.

 

Tiểu Giai, đừng khóc, mau dẫn mẹ cháu trở lại trong đội ngũ đi!” Điền Hiểu Quang run rẩy nhắc nhở cô bé, mùi máu tươi trên người mẹ của cô bé quá nồng, nếu không được băng bó kỹ, những dã thú này nhất định sẽ không kiềm chế được thú tính!

 

“Chú ơi, mẹ cháu sẽ chết sao, cháu… sợ lắm!”

 

Mắt Tiểu Giai ngấn lệ, thảm kịch này đến quá đột ngột khiến cho cô bé hoàn toàn mất đi khả năng phán đoán. Cô theo bản năng nghe theo lời Điền Hiểu Quang nói vội đứng lên, đáng tiếc cô bé còn chưa kịp đỡ mẹ dậy thì con sói hoang đầu đàn bất chợt há to cái miệng đầy răng nanh!

 

 

0.10259 sec| 2416.18 kb