Bà cụ Giang nắm lấy Vân Chỉ, vỗ về an ủi, quay sang nhìn Giang Đình Chi, vẻ mặt hung dữ: "Chỉ cần anh dám ly hôn thì cút khỏi nhà họ Giang cho mẹ."

Vân Chỉ mở to mắt.

Cái này? Có phải diễn biến cốt truyện quá bất ngờ không?

Giang Đình Chi không đuổi cô ra khỏi nhà họ Giang, ngược lại còn vì cô mà bị đuổi ra ngoài?

Vân Chỉ nắm tay bà cụ Giang, vẻ mặt chân thành và ngoan ngoãn: "Mẹ, mẹ đừng tức giận, vì đứa con bất hiếu này mà tức giận không đáng chút nào, sau này con chính là con gái ruột của mẹ, con sẽ hiếu kính với mẹ và ba.

Bà cụ Giang và ông cụ Giang vô cùng cảm động, không hẹn mà cùng gật đầu hài lòng: "Con ngoan."

Giang Đình Chi: ”...'

Anh cứ thế bị đuổi ra khỏi nhà sao?

Kể từ khi Vân Chỉ vào nhà, địa vị của anh trong nhà ngày càng thấp, đến bây giờ, anh thậm chí còn nghi ngờ mình được nhặt từ thùng rác vê.

Nhưng trong lòng lại vui vẻ, Vân Chỉ ở nhà họ Vân quá khổ sở, ba mẹ ruột cũng là loại người không ra gì, cô chưa từng cảm nhận được tình cảm gia đình thực sự.

Ba mẹ anh ta chính là ba mẹ cô, đối xử tốt với cô cũng là lẽ thường tình.

Giang Đình Chi đứng dậy, đi đến trước mặt Vân Chỉ, nghiêm mặt nói: "Tiểu Chỉ, em có đồng ý lấy anh không?”

Vân Chỉ đang diễn cảnh mẹ hiền con thảo với bà cụ Giang thì ngẩn người.

Bà cụ Giang hiểu ra, cười híp mắt, hóa ra con trai muốn tự mình cưới con dâu bà à.

Nhìn Giang Đình Chi đứng thẳng như cây thông, bà cụ Giang đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, liên tục lắc đầu: “Chỉ thế này thôi à? Không lấy được vợ là đáng đời."

Giang Đình Chi không hiểu.

Bà cụ Giang tức giận đến mức đá anh một cái: Quy một chân xuống."

Lúc này Giang Đình Chi mới phản ứng lại, lập tức quỳ một chân xuống.

Một bó hoa hồng đỏ thắm được đưa tới, Giang Đình Chi quay đầu lại, ông cụ Giang kiêu ngạo "ba là người đi trước, nghe ba đi", rồi nhướng mày với anh.

Giang Đình Chi nhận lấy bó hoa hồng đỏ, mở lời một lần nữa: "Tiểu Chỉ, em có đồng ý lấy anh không?”

Khóe miệng Vân Chỉ giật giật, có chút ngượng ngùng.

Thật là chưa từng thấy, chưa từng nghe đấy, ba mẹ nhà trai đích thân đến hiện trường câu hôn cũng thôi đi, còn chen chúc nhau ở phía sau, nhìn thoáng qua, giống như...

Giang Đình Chi mọc ra ba cái đầu.

Bà cụ Giang và ông cụ Giang còn căng thẳng hơn cả Giang Đình Chi, mắt trông mong chờ Vân Chỉ gật đầu.

Ngoài sự ngượng ngùng, Vân Chỉ còn cảm thấy rất ấm áp.

Ngay từ đầu bà cụ Giang đã rất tốt với cô, còn ông cụ Giang cũng đã thay đổi.

Một nhà họ, kể cả quản gia họ Trân, thậm chí tất cả người hau trong nhà họ Giang đều đối xử tốt với CÔ.

Hơn nữa cô cũng thích Giang Đình Chỉ. Vân Chỉ không do dự nhiều, đưa tay nhận lấy bó hoa hồng.

Vì vậy quyết định không bỏ trốn nữa.

"Vậy là đồng ý sao?" Giang Đình Chi sợ hãi, sống hai mươi mấy năm, chưa bao giờ anh căng thẳng như bây giờ, lòng bàn tay toàn là mồ hôi.

Vân Chỉ cố ý trêu anh, giơ bàn tay trắng nõn ra, cố tình nói giọng âm dương quái khí: "Cầu hôn mà không tặng nhẫn, chỉ sợ là có người không yêu nhiều thôi."

"Nhiều mà." Giang Đình Chi phản ứng nhanh như chớp, quay người lấy viên ngọc lục bảo trên tay bà Giang: "Mẹ, con cần gấp, cho con mượn một chút."

3.58076 sec| 2384.055 kb