Chuong 200:
Chưa đầy một ngày, dường như Vân Chỉ đã quen với sự thiên vị của Diệp Thu Thủy, quen thành tự nhiên, không có phản ứng gì, tiếp tục ăn trứng.
Ăn trứng xong, cô quay sang nói với bà nội Vân: "Bà ơi, con muốn ăn tỏi ngâm."
Bà nội Vân đau lòng xoa đầu cô: "Bà về lấy cho con ngay đây."
Vân Chỉ nheo mắt cười: "Cảm ơn bà, bà đi chậm thôi, không vội."
Bà nội Vân đã từng nhắc với Giang Đình Chi, mỗi khi Vân Chỉ tủi thân, cô đều sẽ ăn tỏi ngâm do bà làm.
Tủi thân nhưng cô không nói. Giang Đình Chi càng đau lòng hơn, kéo Vân Chỉ đứng dậy, đẩy cô đến trước mặt Diệp Thu Thủy, từng chữ từng chữ nói: "Nhìn cho rõ, đây mới là con gái mẹ, những năm qua Tiểu Chỉ sống khổ sở thế nào, vợ chông Vân Quang Vinh căn bản không coi cô ấy là người nhà, còn ba mẹ ruột của cô ấy thì sao? Mở miệng ngậm miệng đều là Vân San, cô ta là bảo bối của mẹ, còn Tiểu Chỉ thì là cái gì?"
Cũng không biết là do giọng Giang Đình Chi quá lớn, khiến người ta chấn động, hay là nói trúng tim đen của Diệp Thu Thủy, bà ta cụp mắt xuống, không dám nhìn Vân Chỉ, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tiểu Chỉ là con gái tôi, Tiểu San cũng vậy, chỉ là... không phải Tiểu Chỉ vẫn sống tốt sao? Nhưng Tiểu San thì...
Lời này khiến Giang Đình Chi tức giận đến mức bốc hỏa, sắc mặt cực kỳ khó coi, nếu không phải vì Diệp Thu Thủy là mẹ ruột của Vân Chỉ, anh đã chẳng thèm nói câu vô nghĩa với bà ta.
"Bà có ý gì? Trên đời này không có bà mẹ nào như bà, bà chẳng mong gì, chỉ mong con gái mình xảy ra chuyện!"
"Tôi làm mẹ thế nào?" Đột nhiên Diệp Thu Thủy kích động, mặt đỏ tía tai tranh luận với Giang Đình Chi: 'Không phải đã dạy dỗ Tiểu San rất tốt sao? Tiểu San ở trường được thây cô yêu mến, bạn học ngưỡng mộ, từ nhỏ đến lớn hàng xóm gặp đều phải khen ngợi."
"Đó là nhờ phúc của bà, nếu không thì Vân San cũng sẽ không bắt cóc Tiểu Chỉ, càng không bị người ta...
Giang Đình Chi còn chưa nói hết lời, Tân Xuân Minh đã vội vàng giữ anh lại: "Được rồi, được rồi, đều là người một nhà, đừng nói nữa.
"Một nhà cái chó gì. Giang Đình Chi đang tức giận, giơ tay hất Tần Xuân Minh ra, hoàn toàn quên mất "tình anh em' tốt vừa rồi: "Bà ta điên thì thôi đi, còn ba là đàn ông thì sao? Con gái mình mà không bảo vệ được!"
Tần Xuân Minh hoàn toàn ngơ ngác, áy náy nhìn Vân Chỉ, hạ giọng giải thích: "Sức khỏe Thu Thủy không tốt."
"Sức khỏe không tốt?' Giang Đình Chi nghĩ đến điều gì đó, che miệng khẽ ho, hốc mắt ửng hồng: Ai mà chẳng có lúc sức khỏe không tốt, chưa có chết được đâu, nói bà ta vài câu thì sao?”
Nói xong, anh ôm lấy vai Vân Chỉ: "Vì vợ mà để con gái mình chịu uất ức sao? Nói cho ba biết, con không đồng ý, Tiểu Chỉ là vợ con, không ai được bắt nạt cô ấy!"
Tiểu Chỉ là vợ anh, không ai được bắt nạt côi
Câu nói cuối cùng của Giang Đình Chi đánh thẳng vào sâu thẳm tâm hồn Vân Chỉ, rõ ràng cô cảm thấy có thứ gì đó đang tan chảy, tiếp theo đó có thứ gì đó mọc lên.
Cô ngẩng đầu nhìn Giang Đình Chỉ.
Càng nghĩ lại kỹ, dù có bất kể chuyện gì xảy ra, anh đều luôn bảo vệ cô, giống như một cây đại thụ đứng trước mặt cô.
Còn cô cũng nguyện ý trốn dưới gốc cây làm một đóa hoa kiều diễm.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo