Chuong 196:
"Đúng vậy, máu mủ ruột thịt." Vân Chỉ kéo dài giọng đầy ẩn ý, đồng thời, cô cũng chìm vào suy tư vê Tân Uyên.
Người phụ nữ này thực sự không tâm thường.
Cái chết của Vân San quả thực là đả kích không nhỏ đối với Diệp Thu Thủy, cả buổi sáng bà ta đều trốn trong phòng nghỉ khóc, Tần Xuân Minh không rời bà ta nửa bước.
Vân Chỉ ngồi bên ngoài làm việc, miệng thì nói không quan tâm, nhưng nghe thấy tiếng khóc của Diệp Thu Thủy, trong lòng vẫn bực bội không yên, bên chân cô là những bản thiết kế bị vo tròn vứt vào thùng rác.
Đến giờ ăn trưa, Tân Xuân Minh đi ra khỏi phòng nghỉ, Tần Uyên mời ông cùng dùng bữa, Tần Xuân Minh thuận theo ngồi xuống đối diện Vân Chỉ.
"Mẹ con ngủ rồi." Tân Xuân Minh gắp cho Vân Chỉ một miếng đậu phụ, vẻ mặt rất tự nhiên, giọng điệu bình thường, không hề coi Vân Chỉ là người ngoài, như thể thực sự đã ở bên nhau mười mấy năm.
Vân Chỉ gắp miếng đậu phụ ăn từng miếng nhỏ, không ngẩng đầu lên hỏi: "Ba ấy bị bệnh à?”
Tân Xuân Minh không phủ nhận, thành thật nói với Vân Chỉ: "Rối loạn lo âu, bệnh cũ rồi, lúc nặng nhất đã cắt cổ tay hai lần, treo cổ một lần."
"Đúng là mạng lớn" Vân Chỉ cảm thán.
"Tiểu Chỉ, xin lỗi con." Không biết Tân Xuân Minh nghĩ đến điều gì, sắc mặt đột nhiên trở nên phức tạp, thậm chí còn không dám nhìn Vân Chỉ: "Để con chịu ấm ức rồi."
"Không sao." Vân Chỉ giả vờ bình thản, cười nhạt: "Dù sao cũng chưa từng ở cùng nhau, tình cảm cũng không sâu đậm."
Tần Xuân Minh nghe vậy, trong lòng càng thêm áy náy: "Tiểu Chỉ, con yên tâm, sau này ba nhất định sẽ đối xử tốt với con, sẽ không bao giờ rời xa con nữa.'
"Ba nói những lời này..." Vân Chỉ liếc mắt nhìn vê phía phòng nghỉ: "Bà ấy biết không?"
"Chỉ là Thu Thủy quá đau lòng thôi, qua thời gian này sẽ bình tĩnh lại, ba sẽ khuyên bà ấy, dù sao thì con mới là con gái của ba mẹ." Tân Xuân Minh lắc đầu, thở dài: "Tiểu San làm ra chuyện như vậy với con là do ba mẹ không dạy dỗ tốt, nói cho cùng thì ba mẹ vẫn có lỗi với con."
"Ba mẹ định ở đây sao?" Vân Chỉ nghe ra ý trong lời nói của Tần Xuân Minh, tâm trạng rất kỳ lạ, vừa mong đợi vừa sợ hãi.
"Mẹ con không khỏe nên cứ ở đây một thời gian, đợi bệnh tình ổn định rồi ba mẹ sẽ cùng nhau vê nhà." Tân Xuân Minh hỏi ý kiến Vân Chỉ: "Con thấy thế nào?"
"Chuyện này không phải nên hỏi bà ấy sao?" Vân Chỉ không gật đầu cũng không từ chối, coi như đã nể mặt Tần Xuân Minh, cũng để ông biết thái độ của Diệp Thu Thủy vừa rồi đã làm cô tổn thương sâu sắc.
"Tiểu Chỉ" Đúng lúc này, giọng nói run rẩy của người phụ nữ truyên đến.
Vân Chỉ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diệp Thu Thủy đứng ở cửa phòng nghỉ, nước mắt giàn giụa, bà ta nhìn cô bằng ánh mắt hoàn toàn khác, tràn đầy sự hối lỗi và xin lỗi.
Cô ngây người.
Ngay sau đó, Diệp Thu Thủy chạy đến ôm chầm lấy cô, rất chặt, như muốn siết cô vào trong xương.
Vân Chỉ giấy giụa, cảm thấy mình sắp không thở được.
Tần Xuân Minh ở bên cạnh kéo Diệp Thu Thủy: "Thu Thủy, em bình tính lại trước đã.
Diệp Thu Thủy vội buông Vân Chỉ ra, hai tay đỡ lấy vai cô, quan tâm hỏi: "Tiểu Chỉ không sao chứ? Mẹ có làm con đau không?”
Vân Chỉ kinh ngạc đến há hốc miệng, bối rối nhìn Tân Xuân Minh.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo