Chuong 201:
"Xin lỗi, Tiểu Chỉ, là ba suy nghĩ quá đơn giản, không để ý đến cảm nhận của con." Tân Xuân Minh nhận thức sâu sắc về những tổn thương mà ông và vợ mình đã gây ra cho Vân Chỉ.
Con gái vừa chào đời đã rời xa họ, chưa nói đến việc cô đã sống khổ sở ở nhà họ Vân thế nào, chứ nói gì đến chuyện gặp mặt hôm nay...
Ba mẹ ruột vừa gặp con nhưng không phải là quan tâm hỏi han, vợ mở miệng ra là trách móc, còn ông cũng chẳng tốt hơn, chỉ biết bảo con gái cố chịu thiệt thòi.
Con gái ngày đêm mong ngóng được gặp ba mẹ ruột, cuối cùng chỉ nhận được sự hụt hãng, chắc hẳn con bé rất buồn và thất vọng?
"Không sao đâu." Vân Chỉ cố tỏ ra thoải mái, mím môi cười: "Dù sao con cũng giống như ba mẹ thôi, người lạ gặp nhau lần đầu, con không trông mong được gì.
"Vợ" Giang Đình Chi nắm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, nhẹ nhàng bóp một cái, cúi đầu trách móc: "Có anh ở đây, sao em phải chịu thiệt thòi?"
Đầu mũi Vân Chỉ cay cay, nhưng cô thực sự không chịu thiệt thòi, chỉ là trái tim con người chỉ to bằng nắm tay, không thể chứa quá nhiều người.
Vì họ không thương mình, cô cân gì phải thương lại, không đáng. Giang Đình Chi rút một tấm ảnh từ trong túi quân ra/bốp" một tiếng ném vào mặt Diệp Thu Thủy: "Ngày nào Tiểu Chỉ cũng ôm ảnh của bà mà ngủ, cô ấy không nói ra thôi chứ trong lòng vẫn luôn mong các người đón cô ấy về nhà."
Tấm ảnh rơi xuống, Diệp Thu Thủy chụp lấy, bà ta nhìn một cái, nước mắt rơi lã chã, khóc đến nỗi hai bên vai không ngừng nhấp nhô.
"Xin lỗi, Tiểu Chỉ, là mẹ quá đáng.' Diệp Thu Thủy ngước đầu lên, nước mắt lưng tròng: "Con có tha thứ cho mẹ không?”
Vân Chỉ thấy da đầu tê dại.
Cảnh nhận người thân cảm động trời đất gì chứ, bây giờ cô chỉ thấy rất ngượng ngùng.
"Sau này mẹ nhất định sẽ đối xử tốt với con... Đột nhiên Diệp Thu Thủy nghĩ ra điều gì đó, nước mắt ngừng lại, nắm chặt tấm ảnh trong tay, chất vấn Vân Chỉ: "Đây là tấm ảnh mà Tiểu San mang đi, sao lại ở chỗ con? Nói thật đi, có phải con đã lén lấy của nó không? Đồ ăn trộm!"
Vân Chỉ tức đến mức không nói nên lời, giật lấy tấm ảnh: "Tôi lấy thì sao? Tôi lớn từng này chưa từng gặp ba mẹ ruột của mình, tôi muốn biết họ trông như thế nào thì có gì sai? Ngày nào Vân San cũng khoe khoang với tôi, có một người phụ nữ tên Diệp Thu Thủy đối xử với cô ta tốt thế nào, lúc đó tôi đã nghĩ, chắc hẳn mẹ tôi rất dịu dàng và rất yêu thương, bà ấy gặp tôi cũng sẽ rất thích tôi?"
Ánh mắt Diệp Thu Thủy khẽ động: "Tiểu Chỉ...
"Nhưng mà tôi sai rồi." Vân Chỉ nhìn thẳng vào Diệp Thu Thủy, sau đó xé nát tấm ảnh trước mặt bà ta: "Sự dịu dàng và yêu thương của mẹ tôi chỉ dành cho Vân San, chứ không phải tôi, vì căn bản bà ấy không thích tôi."
Nói xong, cô ném hết những mảnh ảnh vụn vào mặt Diệp Thu Thủy, giống như lúc Diệp Thu Thủy ném tờ báo vào mặt cô ở cửa hàng.
Diệp Thu Thủy thấy đau, không phải đau mặt, mà là đau: lòng, giống như bị ong đốt một cái thật mạnh. Bà ta ôm ngực, lảo đảo sắp ngã.
Tần Xuân Minh vội vàng đỡ bà ta.
Khuôn mặt Vân Chỉ không chút gợn sóng, như thể hai người trước mặt thực sự chỉ là người lạ, chỉ có Giang Đình Chi biết không phải cô không quan tâm.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo