Chuong 185:
Vân San đạp chân vùng vẫy, khóc lóc thảm thiết: "Em gái cứu chị, chúng ta là chị em, nếu bà nội biết em thấy chết mà không cứu, nhất định bà sẽ rất đau lòng..."
Vân Chỉ chẳng buồn để ý đến cô ta, nằm trên đất không thoải mái, cô lật người, nằm ngửa trên đất.
"Có phải sợ lắm không?" Giang Đình Chi ngồi xổm xuống, cởi trói tay chân cho cô, trên cổ tay và mắt cá chân đều hằn những vết đỏ, anh rất đau lòng.
Vân Chỉ nổi giận hất tay anh, liếc xéo: "Có ý gì? Không phải là chọn một trong hai sao?"
"Chọn một trong hai gì cơ? Giang Đình Chi ngơ ngác, nhìn quanh một vòng: “Chọn một trong hai ở đâu?"
Vân Chỉ thấy vậy lập tức phản ứng lại, hóa ra chỉ là một vở kịch, nhưng cô lại luống cuống.
Có phải thật sự như Vân San nói, cô đã để tâm rồi không?
Không thể nào.
Không lâu nữa người đàn ông trước mắt này sẽ đuổi cô ra khỏi nhà, cô không thể để tâm đến anh được.
"Có đau không?" Thấy cô ngẩn người, Giang Đình Chi lo lắng đỡ lấy vai cô, vội vàng quan sát cô từ trên xuống dưới.
Vân Chỉ thu hồi suy nghĩ, ngẩng đầu cười với Giang Đình Chi, cười rất vô tư: "Không đau, đói rồi."
Giang Đình Chi không còn cách nào khác, xoa xoa đỉnh đầu mềm mại của cô: "Về nhà ăn cơm."
Sau đó bế ngang cô lên, sải bước lớn ra khỏi kho hàng.
Vân Chỉ nép vào lòng Giang Đình Chi như chú chim nhỏ, không nhịn được hỏi: "Tân Uyên cũng bị bắt đến đây, anh không biết sao?"
Mặt Giang Đình Chi không đổi sắc: "Không biết."
Vân Chỉ nhìn chằm chằm vào biểu cảm trên khuôn mặt anh, trong nháy mắt khoảng trống trong lòng cô dường như đã được thứ gì đó lấp đầy: "Cô ấy ở trong chiếc xe tải lớn kia."
Giang Đình Chi hờ hững ừ một tiếng, cẩn thận bế Vân Chỉ lên xe.
Vân Chỉ nắm lấy vạt áo anh, chớp đôi mắt to: “Anh không quan tâm sao?"
"Liên quan gì đến anh, quản gia Trân sẽ tự xử lý" Giang Đình Chi vòng tay qua vai Vân Chỉ, để cô dựa vào lòng mình nghỉ ngơi: "Ngủ một lát đi, đến nhà rồi anh sẽ gọi em.”
Vất vả cả một đêm, Vân Chỉ thực sự mệt rồi, cô từ từ nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Trong cơn mơ màng, cô cảm thấy có một luồng hơi ấm rơi trên trán mình.
Sau đó là giọng nói trâm thấp và hối lỗi của người đàn ông: "Xin lỗi, anh đến muộn rồi." "Biết vậy là tốt rồi.' Vân Chỉ lẩm bẩm: "Không được có lần sau."
Ngủ rôi mà vẫn rất hung dữ, rất đáng yêu, Giang Đình Chi không nhịn được hôn cô.
Tiểu Trương ngồi ở ghế lái phía trước, mắt nhìn thẳng về phía trước, không dám thở mạnh, sợ làm hỏng tâm trạng của Giang Đình Chi.
"Giang Phong đâu?" Xe chạy được một đoạn khá xa, Giang Đình Chi mới để ý ghế phụ không có ai.
"Cậu chủ nói cậu ấy có việc gấp phải xử lý, lát nữa sẽ tự vê."
Giang Đình Chi không nghĩ nhiều, chỉ dặn tài xế lái xe chậm một chút, đừng làm Vân Chỉ thức giấc. Bên kia, quản gia Trân cứu Tần Uyên ra khỏi xe tải lớn, vẻ mặt Tần Uyên lo lắng: "Chú Trần, Tiểu Chỉ đâu? Cô ấy không sao chứ?"
"Phu nhân không sao, ông chủ đã đón về rồi, giờ này chắc đã đến nhà rồi." Quản gia Trân đưa cho Tần Uyên một chai nước.
Tân Uyên uống từng ngụm nhỏ, suy nghĩ miên man, đến cửa kho hàng mới hỏi: "Đình Chi đến rồi sao? Anh ấy biết tôi..."
Nói được một nửa, cô ta thấy không ổn, đổi giọng: "au là lỗi của tôi, nếu không phải tôi mời Tiểu Chỉ đi ăn, Vân San cũng không có cơ hội ra tay.'
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo