Chuong 181:

Cô nhớ rất rõ, kiếp trước Giang Phong không đụng đến thuốc lá rượu chè, là một người đàn ông tuyệt vời.

Giang Phong hít một hơi thuốc, nhướng mắt: "Vân San, câu cuối cùng, nghe này, đừng tự cho là mình đúng.

Thấy hắn đứng dậy đi về phía cửa, Vân San vội vàng gọi hắn lại: "Giang Phong, Vân Chỉ sẽ không thích anh dau.

"Cô ấy có thích tôi hay không, không quan trọng. Giang Phong dừng lại, ném tàn thuốc xuống đất, dam mạnh: "Quan trọng là cô đừng động vào cô ấy, nếu không tôi sẽ giết cô." Nói xong, hắn bỏ đi không ngoảnh đầu lại.

Vân San ôm đầu gối ngồi bên giường, bên tai vẫn văng vẳng lời đe dọa cuối cùng của Giang Phong, những giọt nước mắt lăn dài trên má.

Hắn thực sự sẽ giết cô ta sao?

Tại sao?

Kiếp trước rõ ràng hắn yêu cô ta như vậy!

Deu tại hồ ly tinh Vân Chỉ kia, chắc chắn là cô đã dùng thủ đoạn sau lưng nên mới khiến Giang Phong thay đổi ý định.

Vân San dùng mu bàn tay mạnh mẽ lau nước mắt trên mặt, sát khí trong mắt bùng lên, mọi chuyện đã đến nước này, nếu còn mềm lòng với Vân Chỉ nữa thì chính là tàn nhẫn với bản thân mình.

Bận rộn nửa tháng trời, ngày mai cửa hàng sẽ khai trương, Tần Uyên đề nghị tối nay cùng nhau ăn một bữa để ăn mừng, Vân Chỉ nheo mắt cười: "Được thôi."

Đến quán ăn ngon nhất thị trấn, trước khi vào, Vân Chỉ bảo tài xế Tiểu Trương về báo cáo với Giang Đình Chi một tiếng.

Tần Uyên đã đặt trước phòng riêng, Vân Chỉ không khách sáo gọi một bàn toàn món ngon, lúc chờ đồ ăn, hai người nói chuyện giết thời gian.

Nói xong chuyện cửa hàng, đột nhiên Tần Uyên chuyển hướng: "Mỗi ngày Đình Chi đều đợi cô về nhà sao?" Vân Chỉ uống một ngụm nước chanh: "Tính tình anh ấy không tốt, buổi tối không chịu ăn một mình, nhất quyết bắt tôi ăn cùng."

Tần Uyên lật thực đơn trong tay: "Tôi nhớ từ nhỏ anh ấy đã thích ăn một mình."

Vân Chỉ chống cằm, tâm mắt chuyển từ mặt Tân Uyên sang thực đơn trong tay cô ta, đồ ăn đã gọi xong, cô ta còn nghiên cứu cái gì nữa?

"Xem ra hai người rất hợp nhau." Tân Uyên ngẩng đầu, mỉm cười nhẹ.

Vân Chỉ xua tay: "Cũng tạm thôi, cũng đâu có ly hôn được?”

"Tiểu Chỉ nói chuyện thật thú vị, chẳng trách Đình Chi thích nói chuyện với cô.'

Vân Chỉ chớp chớp mắt: "Cô nói anh ấy chỉ thích nói chuyện với tôi thôi sao?”

"Tất nhiên không phải." Tân Uyên khép thực đơn lại, đặt lên tủ phía sau: “Cô xinh đẹp như vậy, ai mà không thích."

Vậy nên, Giang Đình Chi chỉ thích vẻ ngoài của cô thôi sao?

Vân Chỉ cười lạnh trong lòng nhưng trên mặt không biểu lộ gì khác thường, thuận theo lời cô ta đáp: Đúng vậy, tôi đẹp như vậy, mỗi ngày soi gương, tôi cũng sắp yêu chính mình rồi."

Tần Uyên bật cười: "Làm việc cùng cô là quyết định đúng đắn nhất mà tôi đã đưa ra trong hơn hai mươi năm qua.

"Tôi cũng vậy." Vân Chỉ nói: "Là quyết định đúng đắn nhất mà tôi đã đưa ra trong mười chín năm qua.

Không biết là vô tình hay cố ý, đột nhiên Tân Uyên thấy không vui, cô đang nhấn mạnh rằng mình trẻ hơn cô ta sao?

Ăn xong, Tần Uyên có chút say rượu liền mất đi vẻ đoan trang thường ngày, găn giọng hét trước mặt Vân Chỉ, nhất quyết phải biểu diễn đi đường thẳng cho cô xem.

Vân Chỉ ngàn chén không say, mặt không đổi sắc đi theo sau.

Suýt nữa Tần Uyên đã ngã sấp mặt, may mà có cột điện bên đường cản lại, cô ta ôm chặt lấy, quay đầu vẫy tay với Vân Chỉ: "Tiểu Chỉ, cô thấy tôi đi thẳng không?"

1.84975 sec| 2384.852 kb