Chuong 183:

Vân San vui mừng cười rộ lên.

Lòng Vân Chỉ khẽ chùng xuống.

Vân San giả vờ thở dài, lắc đầu tiếc nuối: "Em gái à, rốt cuộc vẫn là trao nhầm rồi."

Vân Chỉ không nói gì, liếc mắt nhìn Tần Uyên đang nằm bên cạnh.

Đột nhiên nhớ đến lời Giang Đình Chi nói với cô hôm đó.

Cô hỏi anh có cưới Tần Uyên không?

Anh gật đầu, còn nói thật đáng tiếc.

Lúc đó cô không có cảm giác gì, vì không quan tâm, nhưng bây giờ...

Vân Chỉ chửi thâm trong lòng, Giang Đình Chi, đồ khốn nạn, lúc nào chọn Tần Uyên chẳng được, lại chọn đúng lúc này.

Cô sắp bị anh chơi chết rồi!

"Giang Đình Chi chọn tiểu thư Tần Uyên." Vân San cố tình nói to, giọng điệu âm dương quái khí: "Bất ngờ chứ? Nhưng cũng hợp tình hợp lý phải không? Dù sao cô quen anh ta chưa bao lâu, sao có thể so được với mối tình thanh mai trúc mã hơn hai mươi năm của người ta?"

Cô ta tưởng chắc chắn Vân Chỉ sẽ buồn.

Nhưng đột nhiên Vân Chỉ cười: "Nên mới nói anh ấy có thể làm nên chuyện lớn, không bị tình cảm nhi nữ ràng buộc, giữ gìn tình cảm nhiều năm của hai nhà Giang, Tần."

"Vịt chết vẫn cứng mỏ." Vân San giật giật khóe miệng: "Muốn biết tôi chuyển lời gì đến không?"

"Không muốn." Vân Chỉ chê cô ta nói nhiều.

Vân San vẫn tự nói tiếp: "Hai chọn một, một còn, một chết."

Trong lòng Vân Chỉ trống rỗng, anh muốn cô chết.

Bắt gặp vẻ buồn bã thoáng qua trên mặt Vân Chỉ, tâm trạng Vân San vô cùng thoải mái, khóe miệng cười đến tận mang tai, đích thân cởi trói tay chân cho Tần Uyên. Tần Uyên mở mắt, vẻ mặt ngơ ngác: "Vân San, sao cô ở đây? Em gái cô đâu? Tôi vừa còn uống rượu với cô ấy...

"Tiểu thư Tần Uyên, cô có thể đi rồi." Vân San đứng dậy.

Lúc này Tần Uyên mới nhìn thấy Vân Chỉ bị người ta đè xuống đất, sắc mặt tái mét, kêu lên một tiếng: "Tiểu Chỉ"

Vân San bảo gã lực lưỡng ngăn người lại, giọng điệu vẫn lịch sự, nhấn mạnh một lần nữa: "Tiểu thư Tần Uyên, Giang Đình Chi chọn cô, cô có thể đi rồi."

"Tôi không đi!" Tân Uyên vùng vẫy muốn đi giúp Vân Chỉ nhưng làm sao cô ta là đối thủ của gã lực lưỡng, cô ta bất chấp hình tượng mà cào cấu loạn xạ, gã lực lưỡng không ha han gì, ngược lại khiến tóc tai cô ta bù xù, trông như một mụ điên.

Vân Chỉ thâm nghĩ Tân Uyên vẫn chưa tỉnh rượu.

"Tiểu thư Tần Uyên, không đi cũng được.' Vân San cười tum tim vuốt lại những sợi tóc rối che trên mặt Tân Uyên: "Mấy anh em họ chỉ có một mình Vân Chỉ, căn bản không ăn no được.'

Tần Uyên sửng sốt: "Vân San, cô có ý gì?"

"Như cô nghĩ đấy" Vân San nhướng mày: "Vợ của Giang tiên sinh đẹp như vậy, ai mà không muốn nếm thử mùi vị thế nào."

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Vân Chỉ đã sớm đoán được mục dich cua Van San.

"Đợi mấy anh em họ chơi chán rồi, tôi xem Giang Đình Chi còn chống lưng cho cô ta không. Giang Đình Chi mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng như vậy, đồ người khác dùng qua, anh còn không đụng vào, huống chi là đôi giày rách đàn ông khác đã chơi qua.

"Cô điên rồi! Vân San, phạm pháp đấy, cô phải suy nghĩ cho kỹ!" Tân Uyên lo lắng đạp loạn xạ, không làm gã lực lưỡng bị thương, lại đá trúng đầu gối Vân San.

Đau đến mức cô ta hít một hơi lạnh.

Vân San mất hết kiên nhẫn, ra lệnh cho gã lực lưỡng lôi người vào xe tải nhốt lại.

2.30359 sec| 2381.992 kb