Chuong 179:

Vân San không cam lòng nhấn mạnh: “Giang Phong, hôm nay cũng là sinh nhật em."

"Anh biết." Giọng Giang Phong xa cách, không hề thấy sự dịu dàng thường ngày.

"Vậy nên anh chuẩn bị hai cái bánh sinh nhật, một cái cho em gái, một cái cho em đúng không?” Vân San cố cười, nhìn anh đầy cầu xin, mong anh để lại cho cô một chút hy vọng: "Cô ấy là em gái em, em sẽ không buôn đâu."

"Chỉ có một cái của Vân Chỉ" Giang Phong vô tình đẩy cô ta ra.

Vân San như rơi xuống hầm băng, cô ta ôm chặt hai cánh tay, toan than run ray: "Tai sao? Tai sao lại là cô ta? Em mới là bạn gái anh mà, hôm đó anh tuyên bố trước mặt cả nhà..."

Giang Phong từ từ quay đầu lại, cười lạnh nhìn cô: "Quyền nghi chỉ kế."

"Quyền nghi chi kế?" Vân San thấy tủi thân, giọng nói run run: "Vậy nên anh lấy em làm bia đỡ đạn?"

'Em cũng không thiệt thòi chứ nhỉ?" Giang Phong cầm bánh kem lên ngắm nghía, nụ cười lạnh trên mặt tan thành nước, trở lại vẻ dịu dàng như thường: "Còn bảo người hầu gọi em là thiếu phu nhân, thật thú vị."

"Giang Phong, anh nghe em nói... Vân San nắm lấy cánh tay Giang Phong, vì quá lo lắng nên nói năng lộn xộn: "Em không bảo họ gọi em là thiếu phu nhân, nếu anh không thích, ngày mai em sẽ nói với họ.'

"Tùy." Giang Phong hất tay Vân San ra sau đó lùi lại hai bước, kéo giãn khoảng cách, sợ cô ta làm hỏng chiếc bánh kem mà hắn đã vất vả làm ra: "Anh không quan tâm, nhưng có một điều, em phải nhớ.

"Anh nói đi, em nhất định sửa." Vân San hèn mọn vô cùng.

Giang Phong cúi xuống, ghé vào tai Vân San thì thâm, mang theo lời đe dọa và cảnh cáo: "Tránh xa Vân Chỉ ra."

Vân San cắn chặt môi, một lúc lâu sau, cô khó khăn nhắc nhở: "Nó là vợ của chú ba anh, là thím của anh."

"Trong mắt anh, cô ấy chỉ là Vân Chỉ." Cuối cùng Giang Phong cắm nến lên bánh kem, cười rất hài lòng.

"Giang Phong....

Vân San còn định nói gì đó thì bị một giọng nữ ngọt ngào từ ngoài cửa cắt ngang.

"Ôi, nửa đêm hai đứa không ngủ mà trốn trong bếp làm gì thế?" Vân Chỉ ngắm đom đóm cả buổi tối rồi ve phòng ngủ, cô nhắm mắt lại, trước mắt vẫn lờ mờ ánh sáng huỳnh quang, lăn qua lộn lại không ngủ được, còn đói bụng nên đành xuống lầu tìm đồ ăn.

Không ngờ lại đụng phải Giang Phong và Vân San đang hẹn hò.

Vân San nghe thấy giọng Vân Chỉ, lửa ghen trong lòng bùng cháy, quay người trừng mắt nhìn cô.

Vân Chỉ chẳng hiểu ra sao, xua tay: "Đêm hôm khuya khoắt hai người chơi trò trừng mắt à?”"

"Thím đói rồi à?" Giang Phong vẫn dịu dàng và dễ tính như thường, như thể khuôn mặt lạnh lùng và lời đe dọa vừa rồi chỉ là ảo giác của Vân San: "Vừa khéo, cháu làm bánh kem, thím ăn không?”

"Được chứ” Vân Chỉ vui vẻ nhận lời, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật cô.

Giang Phong bưng bánh kem ra phòng ăn, rất ân cần thắp nến, chào Van Chỉ: "Thím ước đi."

Vân Chỉ không từ chối, bước tới ước một điều, mở mắt ra, nhìn thấy dòng chữ chúc mừng trên bánh kem, hơi ngẩn ra: "Cháu trai có lòng quá, còn đặc biệt làm bánh kem tặng thim.…

Khóe miệng Giang Phong nở nụ cười nhàn nhạt.

Vân Chỉ dùng dao cắt một miếng bánh kem, đặt vào đĩa mà Giang Phong đã chuẩn bị sẵn, thản nhiên ngồi xuống ghế ăn như không có chuyện gì.

Vừa ăn vừa trò chuyện: "Hôm nay cũng sinh nhật chị gái phải không?”

7.20349 sec| 2384.953 kb